Muốn Dựa Vào Em - Chương 161
Cập nhật lúc: 2025-01-02 12:23:41
Lượt xem: 11
“…” Sắc mặt của Cận Bùi Niên nhạt đi một chút, lại uống thêm một chai bia, sau đó đứng dậy, “Các cậu chơi đi, tôi đi trước đây.”
Điền Phi Chương thấy bên cạnh chỗ ngồi của anh có một đống vỏ chai bia, hơi lo lắng hỏi: “Cậu uống nhiều vậy rồi, không sao chứ?”
Cận Bùi Niên lảo đảo đi tới ven đường.
Khâu Viễn và Điền Phi Chương vội đỡ Cận Bùi Niên rồi gọi taxi, sau đó nói cho bác tài địa chỉ nhà anh.
Nhìn chiếc taxi đi khỏi, nhất thời Khâu Viễn khẽ nói một câu: “Trên thế gian này có người sống hạnh phúc, cũng có người sống không hạnh phúc, thật ra như vậy mới gọi là ‘đời’.”
Điền Phi Chương vỗ vỗ vai cậu, “Tôi nghe anh Thanh nói gần đây cậu đang tìm nhà sao? Định mua nhà ở thành phố C luôn hả?”
Khâu Viễn cười cười, “Tôi ở thành phố C lâu như vậy rồi, cũng yêu nó thôi. Huống chi bây giờ tôi đâu vướng bận gì, cũng không thể từ bỏ một công việc tốt như vậy, đúng không?”
Nói xong, Khâu Viễn nhìn sắc trời một chút, sau đó nói với Điền Phi Chương, “Cậu đi ăn với tôi lâu như thế rồi, bây giờ về đi, vợ con cậu vẫn đang chờ đấy.”
Xe taxi tới, Khâu Viễn lên xe, nói ‘tạm biệt’ với Điền Phi Chương.
Cửa sổ xe lập loè ánh sáng của cảnh vật xa hoa và truỵ lạc phía sau, không hiểu sao trong lòng Khâu Viễn chợt thấy trống trải.
Trong buồng xe đúng lúc vang lên bài nhạc, là bài Phiêu bạt của Ô Lan Thác:
Tôi mang theo thanh xuân vốn còn giấc mơ khờ dại,
Bởi vì kiếm tiền mà bước dần trôi xa,
Để rồi mơ hồ giữa đêm khuya náo nhiệt,
Băn khoăn ở đậu nơi phố thị bụi mờ,
Lang thang trên con đường trống trải,
Không có nơi đặng tôi trở về,
Không có tình yêu,
Không có điểm kết.
[…]
Khâu Viễn đè lại mi tâm, cảm thấy có hơi đau đầu, “Bác tài, đổi bài khác đi.”
Tài xế taxi cười cười, “Cậu trai trẻ, thương cảm à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./muon-dua-vao-em/chuong-161.html.]
Khâu Viễn im lặng, nghiêng đầu nhìn ra dòng người tấp nập đi bộ bên ngoài cửa sổ, đột nhiên ánh mắt dừng lại trên bóng hình đang cuộn mình ngồi ở ven đường, ngay trước quảng trường.
Lông mày khẽ nhíu, Khâu Viễn xoa xoa đôi mắt như sợ bản thân vừa quáng gà.
Nhìn lại lần nữa, bóng hình kia vẫn còn đấy, cô đang ngồi xổm bên cạnh tảng đá, áo khoác lông màu xám phủ kín cả người, đầu cô đội mũ len, tóc dài gợn sóng xoã ra, sau lưng còn có vali hành lý.
Lúc cô ngẩng đầu nhìn người đi đường một chút, chiếc xe taxi cũng tới gần, khuôn mặt cô hiện rõ trước mắt anh.
“Bác tài, dừng lại bên đường một lát.”
Xe đỗ bên đường, Khâu Viễn mở cửa đi xuống, đi tới trước mặt người phụ nữ ấy. Anh kinh ngạc rất lâu, vẫn không tin được hỏi: “Tô Tử Hân?”
Năm tư Đại học, cô đã về nhà thực tập, sau này rất ít tới thành phố C, lần trước đã nhìn thấy cô vào lúc nào, Khâu Viễn đã không còn nhớ rõ.
Sắp vào mùa đông, buổi đêm thành phố C lạnh thấu xương, mà cô chỉ có một mình, co người ngồi xổm ở đây, lộ ra mấy phần chật vật. Cô của bây giờ thật sự rất khác cô gái nhỏ biết cách ăn mặc hợp thời trong trí nhớ của Khâu Viễn.
Tô Tử Hân nghe tiếng, ngẩng đầu lên thì thấy một khuôn mặt quen thuộc, chóp mũi lập tức chua xót, cô nhịn không được, vành mắt đỏ lên, chợt khóc.
Khâu Viễn kéo vali hành lý rồi đỡ cô lên xe taxi.
Tô Tử Hân lau nước mắt, than khổ với anh:
Cô cãi nhau với người nhà cho nên tạm thời không có nơi để về. Chợt nhớ đến bản thân có nhiều người quen ở thành phố C, cho nên ở đây một thời gian, vì thế mới mang hành lý đến.
Kết quả, cô vừa đến đây đã bị người ta giật mất túi xách, cả điện thoại, ví tiền và tất cả giấy tờ đều ở trong đó. Lập tức cô trở nên rối trí, không biết phải đi đâu, cuối cùng đã ngồi lại ven đường dưới trời đông lạnh rất lâu.
Gia đình của Tô Tử Hân ở thành phố khác quả thật giàu có, cô cũng là được nuông chiều từ bé mà trưởng thành, chưa từng gặp qua tình huống khó khăn như vậy.
Sở dĩ vừa nãy cô ngồi một mình không cảm thấy gì, nhưng bây giờ gặp được người quen, anh lại lo lắng hỏi thăm, cô liền không kìm được nước mắt, nước mắt tuôn ra không dừng lại được.
Khâu Viễn đưa khăn tay cho Tô Tử Hân, dù cảm thấy cô cực kỳ đáng thương nhưng vẫn không nhịn được mắng khẽ:
“Có phải em bị ngốc không hả? Bị cướp thì không biết đi báo cảnh sát à? Một thân một mình ngồi xổm bên đường như thế, tự lo được sao? Thời gian đã muộn vậy rồi, một cô gái như em ở đấy rất nguy hiểm, không biết sao?”
Tô Tử Hân hít hít mũi, bây giờ đối với anh, cô chỉ có biết ơn, cho nên không cãi lại, “Em muốn gọi điện cho Tần Noãn và Tề Á Nhuỵ đấy chứ, nhưng em không nhớ số của hai cậu ấy. Nhất thời sốt ruột nên không động não được thôi ạ. Em mới nghĩ là, cứ ngồi xổm ven đường như vậy, không biết chừng sẽ có người thấy em đáng thương rồi giúp đỡ em một chút.”
“Đêm hôm khuya khoắt mà em cũng không sợ gặp phải người xấu cơ đấy.” Não ngừng hoạt động đúng lúc thật!
“Không phải bây giờ em gặp được anh rồi sao? Em không có tiền, cũng không có điện thoại, càng không có giấy tờ tuỳ thân, em nên làm gì đây ạ?” Nước mắt đầm đìa trên mặt cô, lúc cô ngẩng đầu nhìn anh đã không còn sự ưu nhã ngày xưa, thay vào đó là một chút nghe lời hiếm khi có được.
Khâu Viễn bị cô nhìn như thế, cả người không được tự nhiên, liền quay đầu đi, “Tôi dẫn em tới đồn công an trình báo trước vậy, có lẽ là có camera an ninh tìm được kẻ đó không chừng.”
“Sau đó thì sao? Tối nay em ở đâu đây ạ?” Tô Tử Hân tiếp tục hỏi, có hơi xấu hổ, “Em còn chưa ăn cơm nữa… vừa mệt, vừa đói, vừa khổ đấy ạ.”