Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Muốn Dựa Vào Em - Chương 162

Cập nhật lúc: 2025-01-02 12:23:56
Lượt xem: 16

Nhất thời, Khâu Viễn bị đẩy vào thế khó.

 

Ăn thì dễ giải quyết đấy, nhưng ở thì…

 

Anh không biết Chu Thịnh Nam ở đâu, vậy đưa cô tới nhà Tề Á Nhuỵ tốt hay là nhà Tần Noãn tốt đây?

 

Khâu Viễn cảm thấy mình nên hỏi ý kiến của cô, để xem cô muốn làm bóng đèn cho nhà ai.

 

Nhưng vừa định mở miệng, Tô Tử Hân đột nhiên nghiêng người, trực tiếp dựa lên vai anh, ngủ say.

 

Khâu Viễn: “…”

 

Mùi hương đặc trưng của người phụ nữ xông vào chóp mũi của Khâu Viễn, khiến lòng anh loạn cào cào, lại thêm tác dụng của cồn, men say trong người tăng cao, cả người anh cứng đờ lại.

 

Cô gái này cũng vô tư quá rồi, một chút phòng bị cũng không có…

 

Khâu Viễn điều chỉnh nhịp thở của mình, sau đó đẩy cô ra.

 

Tô Tử Hân nhíu mày, lẩm bẩm hai tiếng rồi dựa lên cửa sổ xe, tiếp tục ngủ, thoạt nhìn cứ như cô đã thiếu ngủ trong một thời gian dài vậy.

 

Khâu Viễn đưa mắt nhìn cô, than khẽ một tiếng, sau đó cởi áo khoác của mình rồi đắp lên người cô.

 

 

Cận Bùi Niên rất say, lúc bị bác tài gọi tỉnh, anh mơ hồ mở mắt nhìn một chút, loáng thoáng không biết bản thân đang ở đâu.

 

“Anh gì ơi, đến nhà rồi.” Bác tài nhắc nhở.

 

Cận Bùi Niên nhìn ra biệt thự nhà mình bên ngoài một chút, nhíu mày, “Ai bảo bác đưa tôi về nhà vậy?”

 

“Bạn của anh nói tôi đưa anh về đây.”

 

Cận Bùi Niên sững người ngồi trong xe hồi lâu, sau đó cầm điện thoại chuẩn bị quét mã để trả tiền xe.

 

Bác tài nói: “Bạn của anh đã trả tiền rồi.”

 

Cận Bùi Niên không đáp.

 

Anh thấy Alipay trong điện thoại có một tin nhắn báo tài khoản vừa nhận thêm tiền, số tiền vừa đúng như tiền quần áo mà hôm nay anh đã nói với cô, không hơn không ít.

 

Cận Bùi Niên nắm chặt điện thoại, nhíu mày không nói gì.

 

 

Hồi sáng, Cận Bùi Niên nói số tài khoản quá dài nên Chu Thịnh Nam không nhớ được, cũng may cô còn nhớ rõ số điện thoại của anh, cho nên dễ dàng chuyển qua Alipay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./muon-dua-vao-em/chuong-162.html.]

 

Giải quyết xong tâm sự này, cô bắt đầu tập trung tinh thần để nghiên cứu kịch bản, đứng ở trước gương, tập đi tập lại biểu cảm khuôn mặt và cử động chi tiết.

 

Sau đó, cô cảm thấy đói, nhưng lười nấu gì ăn, cho nên gọi thức ăn bên ngoài về.

 

Bởi vì sắp ăn đồ kém dinh dưỡng bên ngoài, cho nên cô sợ mập, sau khi thay một set đồ thể thao thì ngồi trên đệm tập Yoga.

 

Chưa được mười lăm phút, bên ngoài chợt vang lên tiếng đập cửa.

 

Chu Thịnh Nam không ngờ thức ăn lại được giao tới nhanh như vậy, hơi kinh ngạc chút. Cô không nghĩ nhiều, chỉ khoác thêm áo khoác rồi đi ra ngoài mở cửa, ngoài ý muốn gặp phải Cận Bùi Niên.

 

Chu Thịnh Nam: “…”

 

Cô chưa từng nói địa chỉ nhà mình cho Tần Noãn hay Tề Á Nhuỵ, vậy tại sao anh lại biết được nhà cô ở đây?

 

Mặt Chu Thịnh Nam biến sắc, vô thức muốn khoá cửa lại nhưng bị Cận Bùi Niên vươn tay ngăn cản, sức lực rất lớn, giống như đang giận, anh trực tiếp xông vào nhà rồi đóng cửa lại.

 

Cận Bùi Niên tới gần cô, dáng người cao lớn phủ xuống, Chu Thịnh Nam bị doạ, liên tục lùi về phía sau, cho đến khi lưng chạm vào tường, cô liền không còn đường lui nữa.

 

Đôi mắt của cô lộ ra sự sợ hãi, không vui nhìn Cận Bùi Niên, “Anh Cận, anh tới đây muộn như vậy là có chuyện gì? Nếu vì tiền quần áo thì tôi đã…”

 

Nụ hôn của Cận Bùi Niên bất ngờ rơi xuống môi cô.

 

Anh nuốt ngược câu nói tiếp theo của cô trở về, mơ hồ mang theo ý định trừng phạt, lại có mùi rượu nồng đậm, môi của cô bị anh mút đau, cô như c.h.ế.t lặng.

 

Chu Thịnh Nam dùng sức đẩy anh ra, bởi vì giãy dụa nên áo khoác trên vai bị hất rơi xuống đất.

 

Cô mặc áo tập gym dây chéo lưng, tôn lên đường cong uyển chuyển của cơ thể, cũng lộ ra phần xương quai xanh tinh xảo và vòng eo chỉ nhỏ bằng nắm tay, da thịt cô trơn nhẵn như mỡ, trắng nõn hơn cả tuyết.

 

Bởi vì áo khoác rơi xuống, Chu Thịnh Nam run người kéo lên, Cận Bùi Niên trùng hợp buông môi cô ra, ánh mắt dời xuống, lộ ra mấy phần say mê.

 

Cô là người mẫu, dáng người đương nhiên sẽ không thể bắt bẻ được. Anh từng thấy nó trên tạp chí vô số lần, nhưng bây giờ mới là lần đầu tiên anh tận mắt nhìn được.

 

Cận Bùi Niên xoa mặt cô, thấp giọng dỗ dành, “Nam Nam à, mình đừng cãi nhau nữa, có được không? Em muốn gì anh cũng cho em cả.”

 

Anh siết chặt vòng eo của cô, bờ môi mềm mại lần xuống cổ rồi hôn lên xương quai xanh của cô. Cơ thể anh kề sát lên cô, mang theo sự chiếm hữu mãnh liệt như muốn giam cầm người đang ở trong n.g.ự.c mình.

 

Ngửi thấy mùi rượu trên người anh, Chu Thịnh Nam nghiêng đầu, không giãy dụa nữa. Cô cắn môi, thấp giọng nói: “Anh Cận, anh uống say rồi.”

 

Cận Bùi Niên nâng mắt nhìn cô, tuy trong mắt là men say nhưng lại thuần tuý và sạch sẽ như một cậu bé.

 

Trái tim của Chu Thịnh Nam tê dại.

 

Cô chậm rãi nói: “Giữa tôi và anh không phải cãi nhau nhỏ như mấy cặp đôi, chúng ta kết thúc thật rồi. Đêm hôm đó, tôi đã nói rất rõ với anh mà. Qua nhiều năm như vậy, mọi người đều tiến về tương lai, chỉ có anh vẫn đứng yên ở đấy.”

 

“Nhưng tình yêu là chuyện đến từ hai phía, anh không thể vì bản thân không quên được mà kéo tôi trầm luân với mình. Thế gian này nào có đạo lý như vậy, không phải sao?”

Loading...