Muốn Dựa Vào Em - Chương 167
Cập nhật lúc: 2025-01-03 09:57:36
Lượt xem: 11
Cận Bùi Niên ngẩng đầu, trong mắt lan ra mấy phần lạnh lùng, “Em muốn tôi cách xa cô ấy ra một chút sao?”
“Em muốn anh… dũng cảm hơn một chút.”
Cận Bùi Niên khựng lại, có hơi siết chặt ly cà phê trong tay. Anh hơi không hiểu, nhìn cô chằm chằm.
Tô Tử Hân hỏi: “Anh tình nguyện mỗi ngày đều chờ ở đây chỉ để nhìn thấy đôi mắt của cậu ấy thôi sao? Vì cớ gì mà anh không tiến thêm một bước?”
Cận Bùi Niên buồn cười, “Tôi còn có thể làm gì đây? Cô ấy nói chỉ còn mỗi tôi vẫn đứng yên tại chỗ…”
“Vậy anh hãy quên quá khứ kia đi, nhìn về phía trước, coi như… Hai người làm lại từ đầu?”
Cận Bùi Niên nghĩ lại việc này, sau đó nhíu mày suy tư một lát, hỏi: “Có phải em biết chuyện gì đúng không?”
Tầm mắt của Tô Tử Hân đặt vào chiếc muỗng trong tay. Cô nhìn giọt cà phê rơi xuống, hoà tan trong ly, “Mấy năm nay quả thật cậu ấy sống không tốt, rời khỏi anh… cũng là chuyện bất đắc dĩ.”
Thấy Cận Bùi Niên muốn mở miệng, cô liền ngắt lời, “Anh đừng hỏi em đã xảy ra chuyện gì, em sẽ không nói cho anh biết đâu. Nếu như anh không buông xuống được, hay là thử theo đuổi cậu ấy lần nữa đi. Nếu anh đủ yêu, em chắc chắn cậu ấy sẽ thay đổi quyết định.”
Cận Bùi Niên cầm ly cà phê lên, trong lòng loạn thành từng mảnh, nhưng tựa hồ lại xen lẫn chờ mong, “Ý của em là tôi vẫn… còn cơ hội sao?”
Tô Tử Hân suy nghĩ, “Anh tìm cậu ấy toàn là nói tại sao cậu ấy rời đi, tại sao cậu ấy dễ dàng buông tay như vậy. Nhưng nếu anh theo đuổi cậu ấy lần nữa, anh hãy nhắc về tình yêu của mình dành cho cậu ấy thôi.”
“Cảm giác khi nghe hai câu này sẽ không giống nhau, đối với Tiểu Chu Chu mà nói, cách thứ nhất sẽ làm cho cậu ấy ngạt thở, bởi vì cậu ấy có nỗi khổ trong lòng không nói ra được.”
“Nhưng nếu anh chọn cách thứ hai, cậu ấy sẽ không có cảm giác bị trách cứ, cũng không có cảm giác bị áp bức, nói không chừng sẽ từ từ mềm lòng.”
Cận Bùi Niên giống như ngộ ra cái gì, rất biết ơn nhìn cô, “Tôi hiểu rồi, cảm ơn em!”
Tô Tử Hân cầm ly cà phê lên, khoé môi cong nhẹ, xem thường cười đáp: “Anh theo đuổi được cậu ấy rồi hẵng cảm ơn em cũng không muộn. Dù sao em cũng không phải vì anh mới nói mấy lời này.”
Cô nhìn đồng hồ, sau đó đặt ly cà phê xuống, “Em không uống được nhiều cafein, đi trước đây ạ.”
Lúc cô đứng dậy đi qua người mình, Cận Bùi Niên đột nhiên gọi: “Tô Tử Hân.”
Cô quay đầu lại.
Cận Bùi Niên lấy tiền mặt trong ví ra, đặt lên bàn rồi đứng dậy, sắc mặt đã hoà hoãn hơn vừa nãy rất nhiều.
“Tôi cho em biết một bí mật,” Anh nhìn Tô Tử Hân, nói: “Khâu Viễn thích em, ngay từ hồi Đại học đã rất thích em, bí mật này chỉ có tôi biết được.”
Nói xong, Cận Bùi Niên trực tiếp rời đi.
Còn Tô Tử Hân vẫn đứng nguyên tại chỗ, quên mất phản ứng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./muon-dua-vao-em/chuong-167.html.]
…
Tác giả có lời muốn nói:
Phần ngược trong phiên ngoại sắp kết thúc rồi, sẽ ngọt ngay thôi!
_____
Tô Tử Hân không ở lại thành phố C bao lâu thì người thân ở quê cô đã tới, muốn đón cô trở về.
Ngày Tô Tử Hân rời đi, Tần Noãn, Tề Á Nhuỵ và Chu Thịnh Nam đến chỗ này tiễn cô.
Từ trong căn hộ đi ra, có người giúp Tô Tử Hân vác hành lý lên xe, còn cô thì đứng bên cạnh tạm biệt chị em tốt.
“Mình còn định ăn Tết với cậu, vậy mà cậu ở chưa tới một tuần đã đi rồi.” Chu Thịnh Nam ôm cô một cái, luyến tiếc không rời.
Tô Tử Hân thở dài, “Mình đã biết từ lúc mình gọi cho họ thì họ nhất định sẽ đón mình về rồi. Chỉ là giấy tờ và điện thoại của mình vẫn chưa tìm lại được, có ở đây thêm cũng không tiện lắm. Trước tiên vẫn nên về nhà thôi, khi nào mình nhớ các cậu sẽ lại tới đây mà.”
Sau đó, cô nhìn Chu Thịnh Nam, làm như thuận miệng hỏi: “Chuyện mình trở về, cậu nói với tất cả mọi người luôn, đúng không?”
“Đúng vậy,” Chu Thịnh Nam nhìn qua cặp Tần Noãn – Cố Ngôn Thanh và cặp Tề Á Nhuỵ – Điền Phi Chương, chỉ chỉ rồi nói: “Không phải mọi người đều tới để tiễn cậu rồi sao?”
Về Cận Bùi Niên, đương nhiên Chu Thịnh Nam sẽ không nhắc tới, còn Khâu Viễn thì Chu Thịnh Nam không nghĩ ra.
Tô Tử Hân há miệng, cuối cùng không biết phải nói gì, chỉ ôm tạm biệt với hai người Tần Noãn và Tề Á Nhuỵ.
Vì người thân hối, Tô Tử Hân vô thức gấp lên, nhìn trước nhìn sau phía giao lộ, cuối cùng mới mở cửa lên xe.
Hẻm nhỏ đằng sau giao lộ, Khâu Viễn lẳng lặng đứng đó, dõi theo chiếc xe dần đi xa.
Hôm qua anh đến tìm Điền Phi Chương, trong lúc trò chuyện thì vô tình nghe được tin hôm nay Tô Tử Hân sẽ trở về từ miệng Điền Phi Chương, cho nên nhất thời không nhịn được, tới đây nhìn cô.
Cận Bùi Niên đứng bên cạnh Khâu Viễn, nhìn theo ánh mắt của anh, “Nói một câu tạm biệt cũng không c.h.ế.t mà.”
“Dù có đối mặt để tạm biệt cũng có gì để nói đâu?” Khâu Viễn cười cười.
Cận Bùi Niên thở dài một tiếng, “Nếu tôi sớm biết thái độ của cậu sẽ thế này thì đã không nói cho cô ấy biết rồi.”
Khâu Viễn liếc Cận Bùi Niên một cái, “Quả thật cậu không nên nói.”
Lúc đó, anh nghe thấy Cận Bùi Niên đã nói cho cô biết lời kia, đã lập tức nổi giận.
Rõ ràng Tô Tử Hân vốn thuộc về gia đình giàu có, là cô gái được nuông chiều từ bé mà trưởng thành. Cô nên có được một con đường tốt hơn để đi.