Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Muốn Dựa Vào Em - Chương 169

Cập nhật lúc: 2025-01-03 09:58:30
Lượt xem: 13

Lời nói ngày đó của Tô Tử Hân đã khiến anh tỉnh ra, cũng khiến anh cảm thấy những năm qua, mình sống thật vô dụng, bị người khác đùa bỡn trong lòng bàn tay mà không hề hay biết.

 

Tô Tử Hân muốn anh vứt bỏ quá khứ, một lần nữa theo đuổi Chu Thịnh Nam. Nếu cô nàng đã dám nói những lời này với anh, đồng nghĩa với chuyện mấy năm nay, Chu Thịnh Nam chưa từng thích người nào khác, thậm chí trong lòng cô còn có anh nữa.

 

Chuyện này cũng chứng minh rằng năm đó, lúc Chu Thịnh Nam rời đi có lẽ không liên quan đến chuyện hết yêu, mà là vì tác động bên ngoài.

 

Chỉ là Tô Tử Hân không hiểu rõ Chu Thịnh Nam. Nếu như Tô Tử Hân có chỗ không biết được hết, rất có khả năng lần theo đuổi này của anh sẽ vô dụng.

 

Vậy thì chỉ giải quyết vấn đề từ chỗ cơ bản nhất thôi!

 

Cận Bùi Niên muốn biết tại sao giữa mình và cô lại thành ra bây giờ.

 

Nếu như…

 

Lúc anh bị thương nặng, phải nằm viện, Chu Thịnh Nam có đến thăm anh hay không?

 

Nếu như…

 

Cô từng đến thật, thì khả năng sẽ gặp được ai?

 

Trong lòng anh lập tức có một đáp án kinh động mà bản thân chưa từng làm rõ, cũng chưa từng dám nghĩ tới.

 

Cận Bùi Niên mang theo tâm trạng phức tạp, trở về nhà họ Cận.

 

Lúc này, mẹ Cận đang đọc sách ngoài phòng khách. Nghe bên ngoài có tiếng người giúp việc chào hỏi, bà cười đứng lên, nhìn thấy Cận Bùi Niên đi tới.

 

Mẹ Cận bất ngờ chào đón anh, “Sao bây giờ con đã về thế? Mẹ nghe ba con nói gần đây con không hay ở công ty, bận gì sao con?”

 

Cận Bùi Niên ngồi xuống ghế salon với bà, người giúp việc pha trà ngon đưa tới, anh chỉ quét mắt nhìn một vòng, không hề cử động.

 

“Không phải mẹ luôn hối con nhanh kết hôn đi sao? Bây giờ con lớn rồi, tự nhiên sẽ bận chuyện lớn của đời mình.” Cận Bùi Niên cười nói.

 

Mẹ Cận hoàn toàn bất ngờ, một lát sau liền vui vẻ nói: “Con nói thật?”

 

“Đương nhiên là thật ạ.” Anh chậm rãi bưng tách trà lên.

 

Mẹ Cận cười nói: “Khó lắm con mới thông suốt được. Là con gái nhà nào thế? Mẹ có biết con bé không?”

 

“Có ạ,” Cận Bùi Niên cúi đầu nhìn lá trà trôi nổi trong tách, đáy mắt anh trầm xuống, hàng mi run rẩy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./muon-dua-vao-em/chuong-169.html.]

Cuối cùng, cảm xúc kia chợt tan biến, lúc anh ngẩng đầu, trong mắt là sự kiên định, cười đáp: “Là bạn học thời cấp ba của con, Chu Thịnh Nam. Mẹ biết cô ấy, trước đây cũng từng gặp cô ấy rồi.”

 

Nhắc đến cái tên xưa cũ này, ý cười trên mặt mẹ Cận khựng lại một chút, kinh ngạc nhìn anh.

 

Cận Bùi Niên tiếp tục nói: “Con muốn kết hôn với cô ấy, sắp chuẩn bị thu xếp hôn lễ thế nào rồi ạ. Chỉ là con không rành những chuyện này, dù sao mẹ và ba con làm sẽ tốt hơn.”

 

Mẹ Cận sững người một lát, sau đó cười đáp: “Đương nhiên ba mẹ không có ý kiến về người mà con đã chọn, chỉ là sắp đến Tết rồi, không thể chuẩn bị hôn lễ gấp như vậy. Sợ rằng năm sau mới cử hành được.”

 

Cận Bùi Niên suy nghĩ một chút, gật đầu, “Cũng được ạ, tụi con cũng không gấp.”

 

Anh dựa lên ghế salon, khoan thai uống trà.

 

Bình thường, Cận Bùi Niên vẫn luôn sống một mình bên ngoài, lần này trở về nhà họ Cận cũng không ở lại ăn cơm, chỉ ngồi một chút liền đi.

 

Lúc lái xe từ nhà họ Cận ra, Cận Bùi Niên nhận được điện thoại của Khương Thành, “Tổng giám đốc Cận, bà Cận muốn tôi điều tra địa chỉ nhà của Chu Thịnh Nam một chút.”

 

Khương Thành là con trai của quản gia nhà họ Cận, cũng là bạn của Cận Bùi Niên.

 

Nghe cậu nói vậy, sắc mặt của Cận Bùi Niên lập tức lạnh đi mấy phần. Trầm mặc một lát, anh nói: “Cậu không cần nói địa chỉ cho mẹ tôi biết, trước tiên điều tra hai ngày cho có lệ đi. Sau đó hãy nói với mẹ tôi là sau khi tan làm mỗi tối, Chu Thịnh Nam sẽ tới quán cà phê Cây Hoè Lớn ở giao lộ.”

 

Khương Thành đáp lời, sau đó lại nói: “Còn có chuyện lần trước cậu nhờ tôi điều tra về chuyện của mẹ Chu đã có manh mối rồi. Mấy năm trước, mẹ Chu bệnh nặng, phải giải phẫu mấy lần, bây giờ vẫn đang Hoá trị ở nước ngoài. Mỗi ngày tổn thất viện phí rất lớn, ba dượng của cô Chu ở lại bên đấy để chăm sóc bà. Vấn đề kinh tế đặt lên vai mỗi mình cô Chu, hình như cô ấy… cũng không dễ sống.”

 

Bàn tay cầm vô lăng của Cận Bùi Niên hơi siết chặt lại.

 

Một lát sau, anh mở miệng, “Cậu đưa địa chỉ bệnh viện đó cho tôi đi.”

 

 

Chạng vạng tối của mấy ngày sau, khi nhận được điện thoại của Khương Thành, Cận Bùi Niên liền lái xe tới quán cà phê Cây Hoè Lớn ở giao lộ.

 

Không bất ngờ, anh nhìn thấy mẹ Cận đang đi vào cửa chính. Bà mặc áo khoác màu đen, mắt đeo kính râm, trên tay quải túi xách, cực kỳ ưu nhã.

 

Cận Bùi Niên ngừng xe, đi qua.

 

Mẹ Cận chỉ lo tìm người đi tới đi lui trong quán, lúc Cận Bùi Niên tới gần, bà mới phát hiện ra, trên mặt lập tức kinh ngạc.

 

“Niên Niên, sao con lại ở đây?” Mẹ Cận tháo kính râm xuống, mỉm cười nói: “Mẹ có hẹn bạn, nếu con bận việc thì cứ đi trước đi.”

 

“Mẹ hẹn Chu Thịnh Nam đúng không?” Cận Bùi Niên hỏi.

 

Thấy mẹ Cận không nói gì, anh lại mở miệng: “Cô ấy chưa từng tới đây, mẹ không cần chờ nữa. Mẹ có chuyện gì thì nói với con đi, cũng giống như nói với cô ấy thôi.”

Loading...