Muốn Dựa Vào Em - Chương 179
Cập nhật lúc: 2025-01-04 18:18:50
Lượt xem: 10
Mấy ngày tiếp theo, trời đổ tuyết lớn, năm mới dần sang.
Lúc này, sắc trời còn chưa sáng hẳn, quang cảnh yên tĩnh, người của thành phố lớn vẫn còn ngủ say.
Một chiếc xe bảo mẫu [1] dừng ngay trước cửa biệt thự nào đó, không bao lâu sau, cổng lớn của biệt thự mở ra, người đi ra là một cô gái khoác áo lông màu trắng với mái tóc dài hơi cuộn sóng, xoã xuống sau lưng, khi cô cúi đầu che khuất một nửa gương mặt.
Có người tới mở cửa xe, cô chỉ thuận thế ngồi vào rồi ngáp một cái, vừa mệt vừa lười. Lúc lơ đễnh nghiêng đầu, cô chợt thấy bên cạnh còn có một người đàn ông khác đang ngồi.
Anh mặc áo len màu trắng kín cổ và khoác áo khoác đen dài màu đen bên ngoài, đôi chân dài của anh bắt chéo lại, lười biếng ngả lưng trên ghế. Dáng vẻ của anh rất khôi ngô, đường nét khuôn mặt điển trai, đuôi mắt đào hoa rất quyến rũ, nhìn qua không hề có ý cười mà chỉ có hứng thú đánh giá cô.
Cô gái khựng người một chút, nhắm mắt thêm ba giây rồi mở mắt ra, đôi mắt phượng trong veo nheo lại mấy lần. Sau khi xác định mình không hoa mắt, cô mới lười nhác rũ mi, cất giọng nhẹ nhàng nhưng ủ rũ, “Tiền bối Cố à, anh về nước hồi nào thế ạ?”
Trong lúc nói chuyện, cô còn giơ tay che miệng ngáp thêm một cái.
Cố Trí Dương liếc cô, “Quách Mậu Tuyết, tôi có nói cho em hai giờ khuya nay tôi xuống máy bay chưa?”
Quách Mậu Tuyết suy nghĩ rồi gật đầu, “Hình như có nói ạ.”
Cô mở mắt nhìn anh, như nhận ra cái gì, liền vội nói: “Anh sẽ không ghim em vì không tới sân bay đón anh đấy chứ? Em có một tiết mục thuộc chương trình giải trí, hai giờ mới xong, bây giờ còn định tới Hoành Điếm quay phim đây ạ. Tối qua tới giờ em mới ngủ được có hai tiếng.”
Quách Mậu Tuyết vừa xoè hai ngón tay cái ra lắc lắc trước mặt anh, vừa nhíu mày nói ra ấm ức của mình.
Cố Trí Dương bắt lại cái tay của cô, “Nói chung là hơn một tháng không gặp, anh vừa xuống máy bay đã chạy đến tìm em, còn phản ứng của em thì bình tĩnh như này hả?”
“…” Quách Mậu Tuyết khựng mấy giây.
Cô rút được tay về, cười nói: “Có thể là em nghỉ ngơi không đủ nên cách chào đón anh không đúng. Anh đợi em điều chỉnh một lát, thử lại lần nữa.”
Quách Mậu Tuyết ngoan ngoãn ngồi thẳng dậy rồi nhắm mắt lại lần nữa.
Nửa ngày sau, cô đảo mắt nhìn về phía này, đối diện với gương mặt đẹp trai đến hại người của Cố Trí Dương, cô giật mình thẳng lưng một chút, trong mắt lộ ra sự vui mừng, “Ô kìa! Tiền bối Cố, anh về khi nào thế ạ? Sao anh không nói cho em một tiếng để em đi đón anh?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./muon-dua-vao-em/chuong-179.html.]
Cố Trí Dương: “…”
Quách Mậu Tuyết xáp lại, chằm chằm dò xét khuôn mặt của anh nửa ngày, nặn ra dáng vẻ không nỡ xa rời và thương yêu, “Tiền bối ơi, sao anh gầy thế này? Có phải công việc gần đây rất khổ không ạ?”
Khoé miệng của Cố Trí Dương giật giật hai lần, bị cô quay mòng mòng, rất nhanh tin là thật.
Quách Mậu Tuyết càng diễn càng xuất thần. Cô nhào vào lòng anh, ôm cổ của anh, “Tiền bối, hơn một tháng không gặp rồi, em rất nhớ anh đấy ạ.”
“… Đủ rồi bà nội nhỏ!” Cố Trí Dương bất đắc dĩ cười khẽ.
Anh ôm lấy cô, lòng bàn tay lướt qua gương mặt của cô, khoé môi cong lên, “Đùa thú vị không?”
Quách Mậu Tuyết hất cằm lên, cười tủm tỉm rồi hôn lên môi anh một cái, “Cũng tạm ạ, em tỉnh ngủ hơn rồi.”
Xuyên qua cửa sổ, cô nhìn ra bên ngoài, bỗng nhiên hỏi: “À mà sao anh lên xe em ngồi được thế? Không bị người khác nhìn thấy ạ?”
Cố Trí Dương đáp: “Lúc xuống máy bay anh không mặc bộ quần áo này, là đổi cái khác rồi.”
Quách Mậu Tuyết đảo mắt nhìn túi của anh, “Sao điện thoại của anh cứ sáng đèn vậy?”
Cô giúp anh lấy ra, là điện thoại của người đại diện gọi tới.
“Sao anh không nghe máy?” Quách Mậu Tuyết ấn mở rồi bật loa ngoài.
Bên kia truyền đến giọng nói cực kỳ nhẫn nhịn của người đại diện, “Mến gửi, cậu đi tìm bé con nhà cậu có thể nói trước với tôi một tiếng không? Tốt xấu gì cũng phải để tôi chuẩn bị một chút chứ!”
“Chuyện của hai người không thể lộ ra ánh sáng vào lúc này được, cậu bất cẩn bị chó săn [2] để ý thì phải làm sao bây giờ? Đúng rồi, Tiểu Ngô nói cậu cuỗm áo khoác của tôi đi mặc rồi hả? ? ?”
Quách Mậu Tuyết đảo mắt qua áo khoác trên người anh một vòng.
Sắc mặt của Cố Trí Dương rất bình tĩnh, thấp giọng giải thích bên tai cô, “Áo khoác của anh ấy có mũ, tiện cho việc nguỵ trang.”
Trong điện thoại, người đại diện vẫn lải nhải không ngừng, tận tình khuyên bảo, thậm chí ngữ điệu càng về sau càng nhỏ nhẹ, “Anh giai, chín giờ sáng mai chúng ta có buổi họp báo, anh nhớ chưa ạ?”