Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Muốn Dựa Vào Em - Chương 191

Cập nhật lúc: 2025-01-06 11:34:50
Lượt xem: 11

Tháng chạp, khí trời rét đậm.

 

Gió lạnh thấu xương thổi phần phật bên ngoài, người tới người lui quấn chặt áo trên người, bước chân vội vàng.

 

Trong văn phòng công ty Khoa học – Kỹ thuật Doanh Hoà, nhiệt độ vừa ấm, hoàn toàn trái ngược với lạnh giá bên ngoài.

 

Hơn bốn giờ chiều, Điền Phi Chương sang gõ cửa phòng làm việc của Khâu Viễn, sắc mặt lo lắng, “Cậu có bận gì không?”

 

Khâu Viễn ngẩng đầu nhìn qua, “Sao vậy?”

 

Điền Phi Chương nói: “Tích Tích bệnh rồi, anh Thanh và Tần Noãn đang ở bệnh viện. Ban đầu cậu ấy nhờ tôi khi nào đón Điền Điền thì đón Tần Tần giúp. Nhưng dự án trong tay tôi xảy ra chút vấn đề, phải họp với Tổng giám đốc Mục, mà Á Nhuỵ dạo này phải tăng ca…”

 

Không đợi Điền Phi Chương nói xong, Khâu Viễn đã hiểu, gật đầu đáp: “Vậy tôi đón cho.”

 

Dù sao chỉ còn anh chưa vợ, chuyện giúp hai nhà này đón con đã thành quen rồi.

 

“Anh em tốt, thế trông cậy vào cậu nhé!” Điền Phi Chương vỗ vai anh, cười nói: “Yên tâm, bao giờ cậu có con, tôi cũng giúp cậu tới trường đón nó. Nhưng điều kiện trước tiên là cậu phải tìm một cô vợ đã.”

 

“…” Khâu Viễn liếc Điền Phi Chương một cái, lười phải so đo.

 

Trường học của Cố Tần và Điền Điền gần công ty, năm giờ tan làm, Khâu Viễn chạy tới, trùng hợp bọn nhóc đang được giáo viên dẫn ra cổng trường để chờ.

 

Hai quả đầu củ cải ngó trái ngó phải, lúc nhìn thấy chú Khâu Viễn tới đón mình, hai nhóc liền vẫy tay gọi.

 

Khâu Viễn đi qua, nhìn thấy hai nhóc, anh liền cười nói: “Mùa đông làm hai đứa lạnh lắm rồi đúng không? Hôm nay chú đón hai đứa về nhà.”

 

Đối với chuyện Khâu Viễn đón mình, hai nhóc Cố Tần và Điền Điền rất phấn khởi.

 

“Chú ơi, hôm nay cháu có thể ăn kem không ạ?” Cố Tần hỏi.

 

Bình thường ba mẹ tới đón, bé không dám đòi ăn, nhưng chú Khâu Viễn đón thì không giống vậy, vì chú rất dễ dụ.

 

Điền Điền cũng nói muốn ăn kem.

 

Ngẩng đầu nhìn trời một chút, Khâu Viễn cười khổ: “Nhưng trời lạnh lắm, vẫn là không ăn kem thì hơn. Nếu hai đứa về nhà bị tiêu chảy thì chú không gánh nổi trách nhiệm này đâu.”

 

Nhưng Cố Tần và Điền Điền mỗi bé lắc lắc một tay của anh, không chịu.

 

Cuối cùng, Khâu Viễn bất đắc dĩ đồng ý, chỉ vào hai bé, “Mỗi đứa chỉ được ăn một chút thôi, về nhà không được nói cho ba mẹ biết đâu đấy!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./muon-dua-vao-em/chuong-191.html.]

 

Hai người bạn nhỏ lập tức hiểu chuyện, lấy lòng hô lên: “Chú Khâu Viễn là tốt nhất! ! !”

 

Cố Tần lấy một tấm thẻ trong cặp ra, đưa cho anh, “Chú ơi, cháu mời chú và Điền Điền ăn kem ạ!”

 

Khâu Viễn nhìn thẻ ngân hàng trong tay bé liền sững người một chút, “Ba mẹ cháu hào phóng thật đấy, mới đi nhà trẻ đã có thẻ từ.”

 

Cố Tần trả lời: “Là ông ngoại cháu cho ạ, ba mẹ cháu không biết. Ông ngoại nói thẻ này là thẻ không mật mã của ông, có thể tuỳ ý quẹt. Chỉ là cháu không muốn mua gì cả, vẫn chưa từng dùng tới nó.”

 

Khâu Viễn lại cất tấm thẻ vào cặp bé, “Của Tần Tần thì Tần Tần cứ giữ đi, hôm nay chú mời hai đứa ăn kem, đi thôi.”

 

Mỗi tay anh dắt một bé tới cửa hàng Haagen Dazs [1] gần đó.

 

Cố Tần và Điền Điền ngồi cạnh cửa sổ, ăn kem, trong cửa hàng ấm áp dễ chịu. Ngoài cửa sổ là bông tuyết tung bay, rất có cảm giác hưởng thụ.

 

Cố Tần l.i.ế.m muỗng kem một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn Khâu Viễn đang uống trà ở phía đối diện, “Sao chú không ăn? Kem rất ngon mà.”

 

Khâu Viễn cười đáp: “Răng lợi của chú không tốt như hai đứa.”

 

“Ồ.” Cố Tần rũ mi, lại ăn thêm mấy muỗng kem. Đột nhiên, bé nhớ ra cái gì, lại nâng mắt nhìn Khâu Viễn.

 

Ánh mắt của anh nhìn ra làn tuyết đang bay ngoài cửa sổ, không biết cả người đang suy nghĩ cái gì.

 

Cố Tần nghi hoặc: chú Khâu Viễn mời bé và Điền Điền ăn kem Haagen Dazs nhưng bản thân lại không ăn, là muốn tiết kiệm tiền sao?

 

Bé nghe ba mẹ nói chú Khâu Viễn vừa mua nhà với xe, mỗi tháng còn phải trả góp. Tuy không hiểu trả góp là gì, nhưng bé vẫn hiểu tiền lương mỗi tháng của chú phải đưa cho người ta một khoản, không có tiết kiệm.

 

Chú Khâu Viễn lại già thế rồi vẫn chưa kết hôn, nguyên nhân hẳn là do chú không có tiền tiết kiệm.

 

Khâu Viễn không hề phát hiện ra bé đang nhìn chằm chằm mình, anh chỉ lột viên kẹo đường trong túi rồi ăn vào miệng.

 

Cố Tần nhíu mày.

 

Bé từng ăn thử kẹo đường của chú Khâu Viễn, cực kỳ khó ăn.

 

Cố Tần yên lặng, một lần nữa lấy thẻ từ trong cặp ra, bàn tay nhỏ đẩy nó tới trước mặt bé, “Chú ơi, cháu tặng thẻ này cho chú.”

 

Khâu Viễn kinh ngạc, nhìn thẻ ngân hàng mà bé đưa cho, nhướn mày hỏi: “Tần Tần làm gì thế?”

 

Cố Tần trả lời: “Cháu tặng chú thẻ này, chú tranh thủ kết hôn sớm nha, đã già lắm rồi đó. Chưa biết chừng sau khi kết hôn chú sẽ già hơn nữa đấy ạ.”

Loading...