Muốn Dựa Vào Em - Chương 192
Cập nhật lúc: 2025-01-06 11:35:01
Lượt xem: 7
“…” Khoé môi của Khâu Viễn giật giật, không biết trả lời thế nào.
Cố Tần tưởng anh xấu hổ không cần tiền của mình, bé lập tức nói: “Đây là cháu cho chú mượn. Đợi sau khi có tiền, chú lại trả cho cháu là được.”
Con nít thật thà, trái tim của Khâu Viễn như có gì khảy vào, lan ra cảm giác ấm áp khó hiểu.
Anh xoa đầu Cố Tần, lại trả thẻ từ cho bé, “Chú không cần tiền của cháu, tự chú có rồi.”
“Vậy sao chú vẫn chưa kết hôn ạ?”
Yên lặng một lát, Khâu Viễn cười nói: “Còn không phải vì chú không tìm được người thích hợp sao? Bao giờ tìm được rồi tự nhiên sẽ kết hôn thôi.”
“Vậy chú phải nhanh lên ạ, nếu không chờ chú có con, cháu và Điền Điền đều lớn rồi, không thể làm bạn với con của chú được.” Cố Tần bấm đốt ngón tay như bói toán:
“Chú Mục và dì Nam Khanh kết hôn rồi, chú Điền và dì Á Nhuỵ cũng thế, sang năm bác Cận và dì Chu Chu cũng cử hành hôn lễ… Đúng rồi, còn có dì Tô, mẹ nói dì Tô đã đính hôn rồi, chỉ còn mình chú thôi đó, sao chú không gấp vậy?”
Khâu Viễn hơi ngẩn người, ngẩng đầu nhìn bé, “Dì Tô nào?”
Cố Tần bị hỏi đến gấp lên, “Là dì Tô Tử Hân đấy ạ, còn có dì Tô nào khác đâu? Mẹ nói chú dì đều là bạn thời Đại học, không phải hai người có quen biết sao?”
Khâu Viễn cười cười, “Chú biết, chỉ là công việc bận quá nên có hơi không nhớ rõ thôi.”
Anh bưng ly nước trên bàn lên, uống một hớp rồi nhìn hai bé, “Ăn kem xong chưa nào?”
Cố Tần và Điền Điền gật đầu đứng dậy, đi theo Khâu Viễn ra ngoài.
Cố Tần khoác tay qua vai của Điền Điền, nhỏ giọng hỏi: “Có phải chú Khâu Viễn không vui không nhỉ?”
Điền Điền suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu, “Chắc không đâu, không phải chú Khâu Viễn vẫn luôn thế này sao?”
Khâu Viễn dẫn hai bé về công ty, bấy giờ đã tan làm, công ty không có ai, chỉ có vài người ở lại tăng ca.
Trùng hợp Điền Phi Chương vừa họp xong, nói ‘cảm ơn’ với Khâu Viễn rồi đưa con trai về nhà.
Cố Tần ngồi trên bàn làm việc của Khâu Viễn, ngoan ngoãn làm bài tập. Sau một lát, bé không nhịn được hỏi: “Chú ơi, bao giờ ba mẹ tới đón cháu ạ? Còn Tích Tích nữa, em có sao không ạ?”
Khâu Viễn trấn an bé, “Không sao đâu, Tích Tích chỉ sốt thôi, truyền dịch xong sẽ về.”
“Dạ.” Cố Tần đáp lời, nhìn thấy Mục Lăng Thành từ phòng làm việc đi ra, bé liền gọi một tiếng.
Nhìn thấy Cố Tần, Mục Lăng Thành hơi ngạc nhiên, đi qua hỏi: “Ba cháu còn chưa về à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./muon-dua-vao-em/chuong-192.html.]
“Chú Khâu Viễn nói Tích Tích còn phải truyền dịch ạ.”
Mục Lăng Thành cầm điện thoại lên, qua một bên gọi đi một cú điện thoại. Sau khi cúp máy, Mục Lăng Thành đi tới chỗ bé, “Tích Tích không sao rồi, tối nay có thể về nhà, cháu làm bài tập xong chưa?”
“Xong rồi ạ.” Cố Tần giơ vở cho anh nhìn.
Mục Lăng Thành mở ra xem, sau đó giúp bé cất vào cặp rồi nói với Khâu Viễn, “Trời không còn sớm nữa, tôi đưa nó về nhà cho.”
Khâu Viễn suy nghĩ, gật đầu: “Cũng được.”
Mục Lăng Thành cầm cặp của Cố Tần rồi ẵm bé lên, “Chú dẫn cháu tới nhà tìm Sở Sở nhé?”
Hai mắt của Cố Tần toả sáng, “Cháu muốn ăn mì Ý của dì Nam Khanh làm nữa.”
Mục Lăng Thành cười, “Dì sẽ rất vui khi thấy vẻ mặt bây giờ của cháu đấy.”
Cố Tần ôm cổ Mục Lăng Thành rồi vẫy tay với Khâu Viễn, “Chú Khâu Viễn ơi, cháu về trước nha, chú cũng về nhà sớm ạ.”
“Chú biết rồi.” Khâu Viễn đưa mắt nhìn bé, cười tạm biệt.
Sau khi Mục Lăng Thành đưa Cố Tần đi, Khâu Viễn ở lại tăng ca thêm một lát rồi không nhanh không chậm lái xe về nhà.
Năm nay anh vừa mua nhà mới, tháng trước đã chuyển tới ở, không gian rất lớn, chẳng qua chỉ có mình anh…
Phiêu bạt nhiều năm đến thế, cuối cùng anh đã có nhà ở thành phố C, cũng có năng lực cho cô hạnh phúc.
Vốn dĩ anh định nghỉ đông lần này sẽ về quê tìm cô, nhưng bây giờ… cô đã đính hôn, xem ra chuyện này không cần thiết nữa.
Khâu Viễn một mình vừa buồn bực vừa ngán ngẩm đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn bông tuyết bay loạn dưới ánh đèn đường bên ngoài, trong lòng anh chợt cảm thấy trống vắng.
Sau một hồi lâu, rốt cục anh cũng nghĩ thông suốt, nhẹ nhõm thở ra một hơi, lẩm bẩm: “Em hạnh phúc là tốt rồi.”
Vốn dĩ Khâu Viễn chưa từng mong rằng cô sẽ đợi mình, bây giờ cô có thể tìm được một người để nương tựa cả đời… rất tốt!
…
Kỳ nghỉ đông nháy mắt đã tới, vì Cố Tích vẫn chưa khỏi bệnh nên Cố Ngôn Thanh và Tần Noãn tập trung tinh thần chăm sóc bé.
Biết em gái bệnh nên Cố Tần không dính lấy ba mẹ, bình thường nếu muốn ra ngoài, bé liền nhờ bảo mẫu đi cùng.
Buổi sáng hôm nay, Cố Tần được bảo mẫu dắt đi công viên chơi. Lúc đi ngang qua một quán cà phê, bé nhìn thấy chú Khâu Viễn đang ngồi cùng một dì lạ mặt bên cửa sổ như nói chuyện gì.