Muốn Dựa Vào Em - Chương 194
Cập nhật lúc: 2025-01-06 11:35:20
Lượt xem: 11
Cố Tần lườm nguýt anh một cái, lại ngồi xuống ghế sau, ‘hừ hừ’ cái mũi, “Trên đời nhiều người đến thế, nhà ai mà không có chuyện? Sao cháu có thể quan tâm hết được? Nếu không phải chú đối xử với cháu rất tốt, cháu đã mặc kệ chú rồi!”
Khâu Viễn bị dáng vẻ của bé chọc cười.
…
Ngồi trong cabin máy bay đi thành phố H, Khâu Viễn nhìn Cố Tần bên cạnh, trong lòng có hơi không tưởng tượng nổi.
Anh không ngờ bản thân là một người trưởng thành, vào lúc cấp bách lại phải tìm sự trợ giúp từ cậu bạn nhỏ này.
Chỉ là bất ngờ bay tới thành phố H như vậy, một chút tâm lý anh cũng chưa kịp chuẩn bị, lúc này liền có hơi căng thẳng. Anh cảm thấy đầu mình nóng rồi nên quá xúc động.
Cố Tần nghiêng đầu nhìn qua, vỗ vỗ chân anh, “Chú đừng căng thẳng, nếu dì Tô hỏi chú thì nói là đưa cháu đi chơi được rồi.”
Bé nói câu này khiến Khâu Viễn an tâm rất nhiều, lại cảm thấy bé thật quỷ nhỏ, rất có thâm ý.
“Đợi lát nữa máy bay hạ cánh, cháu muốn ăn cái gì? Chú mua cho cháu.”
“Kem cũng được ạ?”
Khâu Viễn ngẩn người, sau đó nói: “Mấy ngày trước chú vừa mới đưa cháu ăn rồi mà? Gần đây nhiệt độ hạ thấp làm nhiều đứa trẻ bị cảm lắm, không thấy em cháu bệnh mấy ngày rồi sao? Chờ tiết trời ấm hơn rồi chú lại mua kem cho cháu ăn.”
“Cháu là trẻ trưởng thành rồi, có thể ăn được.”
“Hay là chú gọi cho ba cháu xem cậu ấy có đồng ý cho cháu ăn kem không nhé?”
“Chú quá không nghĩa khí rồi! Cháu giúp chú theo đuổi dì Tô mà đến một cây kem cũng không được ăn.”
“…”
…
Máy bay hạ cánh, Khâu Viễn không nhịn được, vẫn mua kem cho Cố Tần ăn, lại sợ bé ăn nhiều sẽ cảm, anh liền ăn bớt một nửa.
Mùa đông khắc nghiệt, kem vừa vào bụng, tim gan phèo phổi lạnh run. Anh run rẩy lật người, không nhịn được nhíu mày.
Cố Tần thấy vậy liền cười không ngừng được, “Chú không ăn được cũng đừng có ráng. Cho cháu nửa cây còn lại được rồi!”
Khâu Viễn liếc bé một cái, sau hai ba lần liền ăn xong kem, sau đó nhìn bé, “Ai nói chú không ăn được hả?”
Mất hết nửa cây, Cố Tần không mấy vui vẻ, nhưng chỉ đành nhẫn nhịn. Vừa giẫm chân trên tuyết, bé vừa yên lặng ăn kem của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./muon-dua-vao-em/chuong-194.html.]
Thấy bé ăn xong kem rồi còn l.i.ế.m que, Khâu Viễn giật lấy rồi ném vào thùng rác, “Đừng ăn, chú mua cho cháu một ly trà sữa ấm. Nếu cháu bệnh thật thì chú cũng không biết bàn giao cháu với ba mẹ cháu thế nào đây.”
Nói xong, anh dắt Cố Tần vào một quán trà sữa.
Lúc Cố Tần đi theo anh xếp hàng, tầm mắt lơ đãng thoáng nhìn thấy Tô Tử Hân đang ngồi gần cửa sổ, cách đó không xa.
Dì Tô thường xuyên gọi video trò chuyện với mẹ mình nên bé nhận ra cô.
Tô Tử Hân mặc một bộ áo len, trên đầu đội mũ mềm màu đỏ, da thịt trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, rất thu hút ánh nhìn của người khác.
Cố Tần giật giật cánh tay của Khâu Viễn, chỉ vào phía kia, “Dì Tô cũng uống trà sữa ở đây kìa chú!”
Khâu Viễn thuận mắt nhìn qua, dần dần, sắc mặt anh liền ngẩn ngơ.
Lúc này có một người đàn ông dáng vẻ sĩ diện đi qua, ngồi xuống đối diện Tô Tử Hân. Hình như hai người nói chuyện gì đó, ban đầu còn tốt, nhưng không bao lâu sau lại xảy ra tranh chấp. Tô Tử Hân đứng dậy muốn bỏ đi ngay, nhưng tay bị người đàn ông kia bắt lại.
Cô giãy không ra, trong lúc nóng giận liền tát gã một bạt tai.
Bất ngờ bị cô tát một cái, người đàn ông chững lại hai giây, tới khi hoàn hồn, gã cũng giơ tay muốn tát lại cô.
Cố Tần nhìn thấy liền kinh hãi, lúc định kêu lên ‘chú Khâu Viễn’, bé lại phát hiện không biết từ khi nào, Khâu Viễn đã xông ra phía trước, nắm chặt cổ tay của người đàn ông kia.
Cố Tần chạy nhanh qua đó, đứng bên cạnh Khâu Viễn.
Nhìn thấy Khâu Viễn và Cố Tần, trong mắt Tô Tử Hân lộ ra một tia kinh ngạc. Cô còn chưa mở miệng đã nghe thấy gã ta cười nhạo: “Tô Tử Hân, vừa mới từ hôn đã tìm đàn ông khác thì cô giả vờ thanh cao gì nữa? Chúng ta đều giống nhau cả thôi, cô còn so với ai…”
Còn chưa dứt lời, Khâu Viễn vung nắm đ.ấ.m tới, người đàn ông bị đánh tới lảo đảo, sau lưng đ.â.m vào góc bàn.
Gã che lại nửa mặt, dưới cơn thịnh nộ muốn đánh lại nhưng Tô Tử Hân đã ngăn cản ở giữa. Cô không chút sợ hãi mà trừng mắt nhìn gã, “Hôm nay anh dám động tới anh ấy dù chỉ một chút, tôi lập tức khiến anh hối hận, có tin hay không?”
Yên lặng mấy giây, người đàn ông kia lau đi vết m.á.u trên khoé môi rồi giương mắt nhìn cô, “Quả thật hôm nay là tôi nghe lời mẹ tới tìm cô giảng hoà, không muốn động thủ. Nếu cô đã không đồng ý thì tôi cũng không quản được, tuỳ ý cô vậy.”
Sau khi gã rời đi, Tô Tử Hân nhìn về phía hai người Khâu Viễn và Cố Tần, hơi cảm thấy bất ngờ trước tình cảnh lúc này, “Sao hai người lại ở đây?”
Khâu Viễn cười cười, “Tần Tần nghỉ đông nên anh dẫn nó đi chơi, ba mẹ nó dạo này khá bận.”
Cố Tần ngồi xuống bên cạnh Tô Tử Hân, lúc Khâu Viễn đi mua trà sữa, bé nhỏ giọng nói: “Dì ơi, cháu nói cho dì một bí mật.”
Tô Tử Hân nhướn mày nhìn bé.
Cố Tần nói: “Không phải chú Khâu Viễn dẫn cháu tới đây chơi đâu ạ. Là cháu dẫn chú ấy đến tìm dì.”