Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Muốn Dựa Vào Em - Chương 198

Cập nhật lúc: 2025-01-06 19:55:11
Lượt xem: 13

Khâu Viễn đứng dậy, “Em có máy tính không? Viết code vào sẽ biết thôi.”

 

Tô Tử Hân nhíu mày, “Nếu phiền như vậy thì em không muốn biết nữa.”

 

Nói xong, cô vừa chuẩn bị về nhà, tay lại đột nhiên bị Khâu Viễn nắm lại. Bởi vì đắp hai người tuyết mà tay anh rất lạnh, nhưng khi chạm nhau, giữa da thịt lại nóng rực…

 

Tô Tử Hân không hề giãy ra, cũng không hề mở miệng nói gì.

 

Yên lặng một lát, Khâu Viễn chủ động nói: “Sau khi chạy những dòng code này sẽ xuất hiện một hình ảnh động, trên đó… có một câu.”

 

“Là câu gì thế?” Tô Tử Hân hỏi.

 

Khâu Viễn hít sâu một hơi, nhìn qua gương mặt của cô, anh khẽ nói: “To the world, you maybe one person, but to one person, you maybe the world.”

 

— Đối với thế giới mà nói, em có thể chỉ là một người, nhưng đối với người nào đó, em lại là cả thế giới của anh ấy.

 

Là một câu trong tập tiểu thuyết Song Thành Ký của tác giả người Anh, Charles Dickens đã từng viết.

 

Tô Tử Hân tiếp tục tiến về phía trước, không hề nói chuyện.

 

Khâu Viễn hơi gấp lên, không phải Cố Ngôn Thanh nói là cô đang chờ anh bày tỏ ư? Sao bây giờ bày tỏ cũng vô dụng rồi?

 

Hay là bày tỏ thế này còn chưa đủ rõ ràng?

 

Thấy cô sắp vào nhà, trong tình huống cấp bách, Khâu Viễn bước nhanh đến, ôm lấy cô từ phía sau.

 

Tô Tử Hân bị hành động của anh làm cho kinh ngạc, cả người sững lại, đứng yên tại chỗ.

 

Ôm cơ thể mềm mại của cô trong lòng, đại não của Khâu Viễn cũng dừng lại mấy giây. Anh cảm thấy mình như đang mơ vậy, mấy năm nay anh vẫn luôn nghĩ rất nhiều về chuyện ôm cô một cái như thế này, nhưng anh lại không có can đảm ấy.

 

Bây giờ khó khăn lắm mới ôm được cô, tuy biết rõ như vậy là không lễ phép, nhưng Khâu Viễn lại không nỡ buông tay.

 

Anh ôm chặt người trong lòng, không thèm đếm xỉa tới lễ phép gì nữa, “Không phải em nói rằng tình cảm chân thành rất đáng quý sao? Vậy em có muốn cân nhắc một chút về tình cảm chân thành này của anh không?”

 

Tô Tử Hân cử động hai lần, thấy anh vẫn không buông tay, cô hỏi: “Anh cứ ôm em thế này rồi hỏi em có thể cân nhắc tình cảm của anh sao? Anh có thể buông em ra trước không ạ?”

 

Khâu Viễn thả lỏng cô ra một chút, nhưng đột nhiên anh lại ôm chặt cô hơn, sợ rằng nếu như buông ra, người trong lòng sẽ không thuộc về mình nữa.

 

Anh thì thầm bên tai cô, “Anh đã thích em rất nhiều năm, Tô Tử Hân, gả cho anh đi, anh sẽ khiến em hạnh phúc mà.”

 

Tô Tử Hân sững người mấy giây, sau đó nói: “Em còn tưởng là anh đến bày tỏ, thì ra là cầu hôn cơ à? Em vừa mới huỷ hôn, anh đã muốn em gả cho anh, không phải là anh thật sự nhân lúc cháy nhà, chạy đi hôi của [1] đấy chứ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./muon-dua-vao-em/chuong-198.html.]

“Đúng là anh nhân lúc cháy nhà, chạy đi hôi của.” Khâu Viễn nói: “Thật ra, lúc biết em muốn huỷ hôn, trong lòng anh đã cảm thấy rất may mắn. Lúc nghe thấy em nói mình không quen anh ta, anh cũng rất vui mừng.”

 

“Em không quen biết anh ta cũng chưa chắc là em quen biết anh đâu?” Tô Tử Hân ‘xuỳ’ một tiếng, vẫn đẩy anh ra, “Nếu thích em nhiều năm như vậy vẫn không có hành động gì, thế anh cứ yên lặng thích đi, sao lại trêu chọc tới em?”

 

Cô mở cửa đi vào nhà, lạnh mặt đóng cửa lại, nhốt anh bên ngoài.

 

Cô dựa lên vách tường, hốc mắt dần ửng đỏ.

 

Lần trước đi thành phố C, trong lúc cô chán nản nhất, anh đã xuất hiện. Cô còn rất vui mừng lẫn cảm động, sự việc xảy ra đêm đó… cô cũng chưa thể quên được.

 

Cô không phải Tần Noãn, có thể phí hết tâm tư để theo đuổi người mình thích, cố gắng bắt lấy hạnh phúc mình muốn.

 

Cô chỉ là một cô gái bình thường, không hề quá thích người đàn ông nào, chỉ muốn tìm một người có thể đối xử tốt với mình, cùng anh ấy sống hết đời này.

 

Cho nên sau khi nghe Cận Bùi Niên nói Khâu Viễn thích mình, Tô Tử Hân đã nghĩ rằng ở bên anh cũng không tệ. Ít ra con người Khâu Viễn rất hợp với cô, không giống như mấy gã nhà giàu đào hoa kia.

 

Nhưng mà lúc cô về nhà, anh không hề xuất hiện.

 

Sau khi cô về thành phố H, anh cũng không gửi tin tức hay gì.

 

Có đôi khi lòng người chính là kỳ lạ vậy đấy!

 

Biết một người thích mình, bản thân đối với đối phương cũng không hề ác cảm, trong lòng tự nhiên có một suy nghĩ chắc chắn như thế, nghĩ rằng người đó sẽ chủ động tìm mình.

 

Suy nghĩ nhiều rồi, trái tim tự nhiên sẽ loạn, vô thức cũng hơi thích người đó.

 

Nhưng khi bản thân rung động nhưng vẫn không chờ được người đó, sự chờ mong ấy liền hoá thành thất vọng, thậm chí nảy sinh có hơi oán giận.

 

Cho nên, Tô Tử Hân cố gắng thuyết phục bản thân từ bỏ anh rồi đồng ý chuyện của gia đình thu xếp, đính hôn cùng người khác.

 

Thế nhưng không biết vì cái gì, cô lại không may như thế! Khó khăn lắm mới chấm được một người xem như không tệ, rốt cục lại là gã cặn bã.

 

Vừa đính hôn đã huỷ hôn, cuối cùng mặt mũi đã không còn thể diện nữa.

 

Tô Tử Hân biết đẩy tội này lên người Khâu Viễn là không đúng, nhưng cô vẫn không nhịn được oán giận anh.

 

Nếu như lúc ấy anh có thể dũng cảm bước thêm một bước, cô sẽ không phải gặp lại anh trong hoàn cảnh như vậy, mà anh cũng không phải cong đuôi đi thích mình…

 

Cô yên tĩnh một mình rất lâu, đến lúc bình tĩnh lại thì hơi chột dạ, mở cửa thêm lần nữa.

 

Khâu Viễn vẫn còn đứng bên ngoài, dáng người thắng tắp, tuyết rơi xuống đầu và vai của anh, che kín một tầng màu trắng.

 

Môi mỏng của anh xanh mét rồi, thoạt nhìn đã cóng không ít.

Loading...