Muốn Dựa Vào Em - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-12-10 21:55:38
Lượt xem: 103
Thiên kim của nhà họ Tần quả nhiên tuỳ hứng thật!
Cố Ngôn Thanh cũng không tiếp tục để ý tới cô nữa. Bởi vì phải đưa Tần Noãn về trước cho nên thời gian ngồi xe khá dư dả, anh lấy mắt kính trong hộp đeo lên, sau đó bắt đầu cứng nhắc gõ bản thống kê.
Dáng dấp của Cố Ngôn Thanh vốn thanh dật tuấn lãng, bây giờ lại đeo thêm kính mắt, thoạt trông càng nhã nhặn và thư thái hơn.
Tần Noãn si ngốc nhìn anh, đôi mắt thấm đẫm mê mẩn. Cuối cùng, cô dần dựa đầu lên vai anh.
Cố Ngôn Thanh quay đầu nhìn qua.
Ngũ quan mộc mạc của cô rất tinh xảo, lúc híp mắt, hàng mi dày đậm hơi vểnh lên, rung nhè nhẹ, rất đáng yêu.
Anh đẩy đầu của Tần Noãn ra, "Ngủ bên kia." Sau đó lại tiếp tục bận bịu việc của mình.
Tần Noãn nhíu mày, cũng không ngủ nữa. Cố tiếp tục gặng hỏi chủ đề khi nãy: "Anh tên gì vậy? Học trường nào?"
Cố Ngôn Thanh không để ý tới cô.
Tần Noãn lại nói: "Em là Tần Noãn, Tần trong triều đại nhà Tần, Noãn trong ấm áp, nhũ danh là Noãn Noãn."
Cố Ngôn Thanh xem như không nghe thấy.
"Em thật sự không phải là học sinh cấp ba. Em trưởng thành rồi, sắp tới sẽ vào năm nhất Đại học nữa đó." Cô nói, ngẩng đầu nháy mắt nhìn anh: "Là Đại học C nha."
Cố Ngôn Thanh đẩy gọng kính, nhìn dáng vẻ say rượu hơi mơ hồ của cô, nhất thời ngữ khí của anh giống như đang vờn mèo: "Đại học C sao? Còn rất lợi hại nhỉ?"
Tư thái của anh lười biếng, đuôi lông mày hơi nhướn lên, khoé môi cong thành một vòng rất nhẹ, thấp thoáng có điểm câu tâm người khác.
Tần Noãn lại ngắm đến ngây người.
Lại là một đoá hoa si... – Cố Ngôn Thanh nhìn nước miếng của cô muốn chảy cả ra thì nhíu mày, duỗi ngón trỏ đẩy đầu cô sang nơi khác.
Tần Noãn thuận thế ngã lên trên cửa sổ thuỷ tinh.
Cô lại ngồi thẳng dậy, nghĩ đến lời nói vừa rồi của Cố Ngôn Thanh, nhíu mày nói: "Em không lợi hại. Điểm thi chuyên ngành vào Đại học C không cao..."
"Khoa nào?" Cố Ngôn Thanh dứt khoát nói chuyện phiếm với cô, cũng không có gì gián đoạn mạch suy nghĩ thống kê của anh.
"Là khoa Cơ khí điện tử – Tự động hoá."
Khoé miệng của Cố Ngôn Thanh giật một cái: "Ba em đồng ý không?"
Tần Noãn lắc đầu, dáng vẻ rất bất mãn: "Ông ấy muốn em xuất ngoại du học."
Cố Ngôn Thanh dừng một chút, sau đó khách quan nói: "Cơ khí điện tử không thích hợp với sinh viên nữ đâu. Xuất ngoại du học rất tốt, ba của em cũng muốn tốt cho em thôi."
Tần Noãn ngẩng đầu nhìn anh, "Lúc anh thi Đại học, người nhà anh bắt anh xuất ngoại du học, anh nghe lời à?"
Cố Ngôn Thanh mím môi.
Đương nhiên là anh không nghe lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./muon-dua-vao-em/chuong-3.html.]
Nhưng Cố Ngôn Thanh có dự tính riêng của mình, không giống với tiểu nha đầu như cô.
Tần Noãn hừ hừ mũi, nói: "Em không thèm xuất ngoại!"
Cố Ngôn Thanh không đáp, chỉ trầm mặc đem laptop cất lại vào balo.
Hiệu suất thống kê quá thấp, chi bằng không viết còn hơn.
Tần Noãn mơ mơ màng màng một hồi, chợt quay đầu nhìn anh, rất cố chấp tiếp tục truy hỏi: "Anh tên gì vậy? Không có phương thức liên lạc thì lần sau sao em theo đuổi anh được?"
Cố Ngôn Thanh: "..."
Anh nâng gọng kính, tìm một thế ngồi thoải mái rồi khoanh tay nhìn cô, "Em thích tôi sao?"
Tần Noãn gật đầu y như gà mổ thóc.
"Thích cái gì?"
Cô không chút nghĩ ngợi mà trả lời: "Khuôn mặt của anh đẹp này, giọng nói của anh lại êm tai nữa, lúc anh cười lên cũng đẹp. Nhà em có tiền, em có thể nuôi anh nha!"
Cố Ngôn Thanh: "..."
Tài xế taxi ngồi phía trước cũng vui vẻ góp lời: "Cô gái nhỏ này thật có ý tứ. Cậu này, nếu không có bạn gái thì cân nhắc một chút đi, xem ra cô ấy rất có thành ý đó!"
Cố Ngôn Thanh ho hai tiếng, dò xét nhìn cô một chút: "Em thích tôi vì những cái này sao?"
Cô lại gật đầu.
Anh lạnh nhạt nói: "Nông cạn."
Tần Noãn đụng đụng vào người anh, hai tay bưng lấy mặt mình đưa cho anh nhìn, "Vậy anh cảm thấy em nhìn xinh không?"
Gương mặt của cô tròn như trứng ngỗng, má hồng da trắng, mắt hạnh to tròn. Bởi vì men say mà hai gò má lúc này hơi đỏ lên, giống như tô phấn. Sống mũi tinh xảo kiêu ngạo ưỡn lên, lại thêm đôi môi anh đào nhỏ nhắn.
Không đẹp diễm lệ, nhưng rất ngọt ngào.
Cố Ngôn Thanh vừa định nói "Xinh", nhưng nghĩ lại bản thân vừa nói hai chữ "Nông cạn" liền nuốt lời xuống.
Anh chưa từng gặp qua thiếu nữ nào mặt dày như vậy!
Bất quá cô đang say rượu, cho nên Cố Ngôn Thanh không so đo với cô.
Lúc này, Tần Noãn đột nhiên nhăn mày lại, sắc mặt dần dần trắng đi một chút, trên mặt lộ ra biểu cảm đang nhịn lại cái gì.
Mí mắt của Cố Ngôn Thanh lập tức nhảy thình thịch mấy cái, cảnh giác ngồi thẳng người dậy, "Em làm sao thế?"
"Muốn nôn..." Tần Noãn đáp.
Cố Ngôn Thanh có bệnh thích sạch sẽ. Nghe thấy cô nói, anh liền tháo mồ hôi lạnh, giả bộ trấn định thương lượng với cô:
"Trước tiên em nhịn một chút—"... Được không?
Tần Noãn chúi người về trước một cái, nôn lên n.g.ự.c anh. Áo sơ mi trắng tinh lập tức trở nên ô uế.