Muốn Dựa Vào Em - Chương 31
Cập nhật lúc: 2024-12-15 17:43:18
Lượt xem: 27
"..." Cố Ngôn Thanh liếc mắt qua mớ lông quăn trên đầu con cừu con, khoé miệng hơi rút lại.
"Anh có nhũ danh không ạ?" Tần Noãn lại hỏi.
Cố Ngôn Thanh liền giật mình, chột dạ đáp: "Không có."
"Nơi này vắng vẻ kỳ lạ như vậy lại có người chăn dê," Tần Noãn nhìn bốn phía một hồi cũng không tìm thấy chủ nhân của mấy con dê này ở đâu, "Chúng ta vẫn nên chờ chuyến xe buýt tiếp theo tới rồi nhanh đi thôi."
Ngữ khí của Cố Ngôn Thanh miễn cưỡng hỏi: "Không phải em bị say xe à? Còn có thể ngồi xe buýt được sao?"
"Nhưng cũng không thể ở đây chờ được, em không sao rồi." Tần Noãn vươn cánh tay hoạt động gân cốt, một lần nữa trở về chỗ ngồi dưới trạm xe buýt để chờ.
Cố Ngôn Thanh sóng vai đứng bên cạnh cô, do dự thật lâu rồi mới lấy USB từ trong túi ra, đưa cho cô, "Của em này."
Tần Noãn nhìn thấy USB thì rất kinh ngạc, "Cái này sao lại ở chỗ anh thế ạ?"
"Lần trước em đưa thuốc cảm cho tôi, nó ở bên trong."
Tần Noãn bừng tỉnh. Lúc cô buộc giây dàu có lẽ đã ném vào trong bịch thuốc, thế mà lại quên luôn.
Không đúng, hình như lúc Tiểu Linh Đang gọi điện cho cô có nói bên trong USB này là gì nhỉ?
Khi ấy, Tần Noãn không để trong lòng, nhưng bây giờ mơ hồ nhớ lại, hình như cái gì gọi là... lễ trưởng thành? Video giáo dục giới tính?
Tần Noãn giật mình, cả người nhất thời không biết phải làm sao, "Đây không phải là USB của em đâu, của người khác đấy ạ."
Cố Ngôn Thanh liếc cô một cái, vờ như không biết, "Bên trong là cái gì thế?"
Tần Noãn lập tức giật mình, chợt thở ra một hơi, "Cũng không có gì đâu ạ, chỉ là đề thi thử Đại học thôi."
Vừa lúc xe buýt đi tới, Tần Noãn không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề USB này với anh nữa. Cô nắm tay Cố Ngôn Thanh đi vào trong, "Xe tới rồi, chúng ta lên xe trước đi ạ."
Sau khi trả tiền vé, Tần Noãn nắm thanh vịn, đứng vững. Lúc này, cô mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, tay của cô từ khi lên xe tới giờ luôn nắm thật c.h.ặ.t t.a.y của Cố Ngôn Thanh, chớ hề buông lỏng.
Lực tay của anh rất nhỏ, da dẻ trắng nõn, chỗ lòng bàn tay mà cô nắm chặt là một mảnh ấm áp.
"..." Tần Noãn lập tức thả ra, biểu cảm trên mặt rất bình tĩnh, "Em, lúc nãy em chỉ sợ anh đi chậm quá, xe buýt sẽ đi mất thôi ạ."
Nơi cổ tay vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể từ lòng bàn tay của cô, trong lòng Cố Ngôn Thanh gợn lên một cơn sóng nhỏ. Anh nâng mắt nhìn cô rũ mi, rèm mi dày đẹp ấy đang run rẩy từng đợt.
Cố Ngôn Thanh yên lặng thu tay về, nhưng hai vành tai lại hơi nóng lên.
...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./muon-dua-vao-em/chuong-31.html.]
Đến trung tâm thương mại thành phố, Tần Noãn dẫn Cố Ngôn Thanh đi dạo.
Quần áo ở đây rất mắc, cô không chắc rằng Cố Ngôn Thanh có thể mua được, cho nên dứt khoát một bộ cũng không mua, chỉ lề mà lề mề tới trưa.
Cô nói: "Em không chọn được bộ nào vừa ý, hay là anh mời em ăn trưa một hôm đi, xem như anh không nợ gì em nữa."
Cố Ngôn Thanh không biết trong đầu cô đang nghĩ gì, chỉ cho rằng cô đang đói bụng, gật đầuhỏi: "Em muốn ăn gì?"
Tần Noãn nhìn quanh một vòng rồi chỉ vào hàng người đang xếp dài đối diện, "Ăn pizza ạ, anh đi mua."
Nói xong, cô tự mình ngồi xuống khu ghế dài nghỉ ngơi. Vừa mới dạo phố nửa ngày, cô rất mệt mỏi, phải nghỉ ngơi một lát.
Cố Ngôn Thanh vừa đi được mấy bước, lúc quay đầu lại nhìn thấy một chàng trai đến ngồi bên cạnh cô, thân thiết trò chuyện cái gì.
Nhìn khẩu hình của cậu ta hình như là đang bắt chuyện.
Cố Ngôn Thanh nhíu mày một cái, quay người đi lại, "Tần Noãn."
Tần Noãn ngẩng đầu, chàng trai ngồi bên cạnh cô cũng nhìn lên.
"Không phải anh đi mua pizza cho em sao ạ?" Tần Noãn hỏi.
Cố Ngôn Thanh nhìn thấy chàng trai kia không hề có ý muốn đi. Anh dừng một lát, sau đó nói: "Tôi không có tiền mặt."
"Anh dùng điện thoại để thanh toán ấy?"
"Điện thoại của tôi hết pin rồi," Một tay đang đút trong túi của Cố Ngôn Thanh yên lặng khoá nguồn điện thoại, sau đó lấy ra cho cô xem, "Tự sập nguồn rồi."
"... Cho nên anh muốn em đi mua ạ?"
Cố Ngôn Thanh nghĩ ngợi, "Tôi nghĩ chúng ta có thể đi cùng nhau."
Nói xong, anh lại bồi thêm một câu, "Coi như tôi lại thiếu em một bữa cơm, lần sau sẽ bù."
Chuyện này...
Trong lòng Tần Noãn tính toán. Vốn dĩ cô còn đang nghĩ nếu như sau hôm nay hai người trả nợ xong, lần sau làm sao tìm được cớ gặp mặt nữa.
Hiện tại làm chuyện thành ra như vậy, Cố Ngôn Thanh lại thiếu cô một bữa cơm, vậy lần sau cô hẹn anh không phải là có cớ rồi sao?
Ha ha ha, cô hời to rồi!
Trong lòng trong bụng của Tần Noãn nở hoa, hứng khởi nhảy lên như trẻ con, đi lại chỗ phía trước mua pizza.
Cố Ngôn Thanh quét mắt nhìn chàng trai vẫn còn ngồi lì ở đó. Anh bình tĩnh xoay người đi theo sau lưng cô.