Muốn Dựa Vào Em - Chương 45
Cập nhật lúc: 2024-12-19 11:00:14
Lượt xem: 31
Lúc ra cửa, mưa đã tạnh, cho nên Tần Noãn không mang ô. Nhưng thật ra là do cô có lòng riêng.
Nếu như mưa nữa, cô lại không mang ô, như vậy lập tức có thể che chung một cây dù với Cố Ngôn Thanh, còn có thể ở bên anh ở khoảng cách gần một chút.
Chỉ là, lúc tới cổng trường phía Nam, Tần Noãn ngoài ý muốn rằng Cố Ngôn Thanh cũng không mang ô, chỉ đeo một balo đựng laptop.
Tần Noãn ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u. Trời vừa tạnh mưa, có lẽ một lát sẽ lại mưa nữa. Cô cố ý không mang ô, sao Cố Ngôn Thanh lại không mang luôn chứ?
Chẳng lẽ... anh cũng cố tình không mang?
Quên đi, cô vẫn không nên tự luyến nữa thì hơn, khỏi phải mất mặt.
Tần Noãn đi qua, nhìn balo đựng laptop của anh, "Cái này là..."
"Lát nữa tôi đến thư viện." Cố Ngôn Thanh nói.
Tần Noãn hiểu rõ. Anh là người bận rộn, không thể rút sạch thời gian để đi ăn một bữa cơm với cô được.
"Em muốn ăn gì?" Hai người đi từ cổng trường phía Nam ra, Cố Ngôn Thanh cúi mắt hỏi cô.
Tần Noãn sờ tay lên bụng, "Em đói từ sáng tới giờ, muốn đi ăn buffet ạ. Có thể ăn được nhiều."
Cố Ngôn Thanh suy tư một chút, "Gần đây có một nhà hàng buffet thịt nướng, tôi dẫn em đi."
Sau đó, anh dẫn đầu đi trước.
Tần Noãn vui vẻ theo sau, lại sợ anh cảm thấy cô háu ăn liền giải thích: "Thật ra bình thường em không ăn nhiều đâu, phần ăn của em rất ít ạ. Hôm nay là do em đói thôi, cho nên mới muốn ăn thịt nướng."
Cố Ngôn Thanh nhướn mi, nhẹ nhàng đáp lời, "Ừ, tôi biết rồi."
"Em không có lừa anh đâu ạ, anh nhìn xem em rất gầy nè." Tần Noãn nghiêng đầu sang anh, tự véo véo khuôn mặt của mình cho anh nhìn.
Đôi mắt hạnh của cô rất lớn, trắng đen rõ ràng. Ngón tay lúc này đang nắm lấy khuôn mặt nhỏ, làm cho mi mắt của cô như đang run lên nhè nhẹ, thoạt nhìn linh động hoạt bát.
Hô hấp của Cố Ngôn Thanh đình trệ mấy giây. Anh giơ ngón trỏ dí đầu cô sang một bên, sau đó tiếp tục đi trước, "Ừ, em rất gầy. Lát nữa ăn nhiều một chút đi."
Thanh âm của anh thư thả, ngữ khí tản mạn, thấp thoáng có giống ngữ khí như đang trêu mèo.
Tần Noãn xoa phần trán bị anh dí đầu ngón tay lên, cảm thấy hình như bản thân đã từng biết động tác và ngữ khí này.
...
Đi vào nhà hàng, Tần Noãn hoàn toàn quên mất "phần ăn rất nhỏ" vừa nói lúc nãy. Đồ ăn thức uống bay lên trời, chạy trên đất, dạo trên biển, toàn bộ cô đều muốn gom về.
Mãi đến khi thức ăn chất thành mấy tầng, Tần Noãn hậu tri hậu giác mới phản ứng lại. Cô ngẩng đầu nhìn Cố Ngôn Thanh đang bất động, hơi chột dạ một tý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./muon-dua-vao-em/chuong-45.html.]
"... Em biết anh chắc chắn gặp chứng ngại khó khăn khi lựa chọn, sẽ không biết món nào ngon. Cho nên em đã đặc biệt giúp anh chọn mấy món này." Nói xong, Tần Noãn bày đồ ăn sang một bên, còn rất tri kỷ đẩy về phía anh.
Cố Ngôn Thanh hơi cong môi, "Cảm ơn."
"Đừng khách sáo," Tần Noãn cười đến hồn nhiên, không để lộ dấu vết, "Em nướng cua giúp anh."
Cố Ngôn Thanh đưa nước trái cây cho cô, còn mình thì đổ nước sôi ra, sau đó để nguội rồi từ từ uống.
Hai người ngồi ở chỗ gần cửa sổ, bên ngoài lại tí tách nhỏ mưa, vài người không mang theo dù trên đường nhất thời ôm đầu chạy.
Cành liễu bên đường múa theo gió thu.
Sau đó, mưa càng rơi càng lớn, không có dấu hiệu ngừng lại.
Tần Noãn đang ăn cơm, có hơi sầu não nhìn anh, "Có phải anh cũng không mang ô không ạ?"
Sớm biết vậy thì cô đã mang theo rồi.
"Có lẽ ăn cơm xong, trời sẽ không mưa nữa." Cố Ngôn Thanh tản mạn đáp, trong tay kẹp sườn nướng vừa xong, đưa cho cô.
"Vâng." Tần Noãn cắn đũa, dứt khoát không nghĩ nhiều thêm, chú tâm ăn phần của mình.
Chờ đến lúc gần ăn xong, cô chợt nhớ ra bản thân đã đem thư tình theo còn chưa đưa cho anh. Cô liếc nhìn balo của mình một cái, sau đó lại nhìn qua Cố Ngôn Thanh.
Nếu như trực tiếp đưa cho anh rồi nói đây là thư tình... Có phải là quá không khéo rồi không?
Cố Ngôn Thanh là loại người có da mặt mỏng, có lẽ làm như vậy sẽ không thích hợp. Nếu anh vì xấu hổ mà từ chối cô, kết quả rất có thể tệ giống như hồi nghỉ hè.
Cho nên, Tần Noãn phải đưa cho anh mà thần không biết, quỷ không hay mới được.
Tần Noãn suy tư, sau đó ân cần rót nước thêm cho anh, "Ăn xong nên uống nhiều nước một chút ạ, có khả năng hỗ trợ tiêu hoá đấy."
Cố Ngôn Thanh nhìn đôi mắt trong veo như nước của cô đang đảo một cái. Không biết được cô có ý đồ gì, anh đành bất đắc dĩ lắc đầu.
Đối mặt với ánh mắt tràn ngập mong đợi của cô, Cố Ngôn Thanh miễn cưỡng cầm ly nước, ngửa đầu uống cạn.
Vừa uống xong, Tần Noãn lại rót cho anh một ly, "Anh uống thêm đi ạ. Thịt nướng quán này hơi cay, không uống nước sẽ bị nhiệt đấy."
Rót cho anh xong, Tần Noãn cũng tượng trưng uống nửa ly của mình.
Lúc nhìn cô rót ly thứ ba cho mình, Cố Ngôn Thanh rốt cục không nhịn được nữa, cản lại, "Tôi không khát."
"Em —" Mười ngón tay của anh đan lại, đặt trên đùi, hai ngón cái ma sát lẫn nhau.
Được một lát, Cố Ngôn Thanh ngẩng đầu nhìn cô, "Có phải em có chuyện muốn nói với tôi không?"