Muốn Dựa Vào Em - Chương 47
Cập nhật lúc: 2024-12-19 20:05:09
Lượt xem: 29
Cố Ngôn Thanh không nhịn được khẩn trương, nhưng không lộ ra trên mặt, "Em có việc thì thôi, tôi cho người khác."
"Em không có việc!" Tần Noãn lập tức đáp, "Vé ngày mai chiếu lúc mấy giờ ạ?"
"Chín giờ sáng." Cố Ngôn Thanh trả lời, "Rạp ở gần trường, chúng ta hẹn tám giờ ba mươi gặp ở trường đi."
"Dạ được." Tần Noãn biểu hiện có hơi thận trọng, dằn hết kích động xuống đáy lòng.
Khi đang nói chuyện, mưa cũng dần ngừng. Hai người cùng nhau trở về trường học, sau đó mỗi người mỗi ngả, một người về ký túc xá, một người đến thư viện.
...
Cố Ngôn Thanh ngồi ở thư viện đến tám giờ tối, lúc chuẩn bị rời khỏi thì nhận được điện thoại của Giáo sư Trần, gọi anh đến văn phòng một chuyến.
Giáo sư Trần được Đại học A mời đến toạ đàm học thuật, Cố Ngôn Thanh là sinh viên tâm đắc nhất của ông, cho nên muốn anh đi cùng lần này xem như là một cơ hội để trao đổi học tập.
"Ngày mai liền đi sao ạ?" Cố Ngôn Thanh hơi nhăn mi một cái.
Giáo sư Trần nhìn anh một cái, "Ngày mai em bận à?"
Cố Ngôn Thanh trầm mặc một lát, cười lắc đầu, "Không có gì ạ, chỉ là em có hơi bất ngờ."
"Đúng là bất ngờ thật, thầy cũng mới quyết định sẽ dẫn em theo thôi." Giáo sư Trần vỗ vỗ vai của anh, "Thời gian trước em có đề xuất hạng phục người máy không phải vẫn chưa hoàn thiện sao? Giáo sư Tưởng của khoa Khoa học Máy tính ở Đại học A và thầy là bạn học, trước kia ông ấy cũng từng đề cập qua hạng mục giống vậy. Nói không chừng, em qua đó sẽ được ông ấy chỉ dạy thêm."
"Cảm ơn giáo sư ạ."
Từ trong văn phòng đi ra, tâm tình của Cố Ngôn Thanh có hơi phức tạp.
Anh cầm điện thoại nửa ngày cũng không biết phải làm sao để nói chuyện này cho Tần Noãn.
Buổi tối, Cố Ngôn Thanh không ngủ lại ký túc xá mà trở về nhà thu dọn đồ đạc. Xong việc vào lúc giữa đêm, tuy anh do dự nhưng vẫn muốn gửi cho Tần Noãn một tin nhắn: 【Ngày mai tôi sẽ tham gia toạ đàm ở thành phố A cùng với Giáo sư Trần, cho nên không thể đi xem phim với em được, thật xin lỗi.】
Anh không đợi Tần Noãn trả lời đã đặt điện thoại xuống, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên một tia áy náy.
Đi phòng vệ sinh tắm rửa rồi ra, Cố Ngôn Thanh cầm điện thoại lên nhìn, đã qua nửa tiếng, Tần Noãn vẫn chưa trả lời.
Đây không phải là tác phong của cô.
Đoán là cô thất vọng, Cố Ngôn Thanh liền cân nhắc gõ chữ, 【Giáo sư Trần mới quyết định đây thôi, tôi cũng bị bất ngờ. Chờ sau khi tôi về, tôi sẽ...】
Còn chưa kịp soạn xong câu chữ, tin nhắn trả lời của Tần Noãn đã tới: 【Không sao đâu ạ. Anh bận việc chính vẫn quan trọng hơn, huấn luyện quân sự vừa kết thúc, trong đầu em lúc nào cũng muốn ngủ nướng thôi, ha ha ha ha.】
Qua màn hình, Cố Ngôn Thanh không đoán ra được cảm xúc hiện tại của cô, mà cảm xúc hiện tại của anh cũng không tốt.
Anh cảm thấy lồng n.g.ự.c buồn buồn, không nói rõ được, cũng không miêu tả được thứ đang lan tràn dưới đáy lòng.
Cố Ngôn Thanh đứng dậy đi đến trước cửa sổ, mở cửa sổ rồi nhìn ra ngoài.
Sau cơn mưa trời lại sáng, ánh đèn đường phía dưới nhà mờ nhạt, vầng sáng ấm áp đổ xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./muon-dua-vao-em/chuong-47.html.]
Lẳng lặng đứng một hồi, dường như Cố Ngôn Thanh đã quyết định được gì đó. Anh mở Wechat xoá toàn bộ dòng chữ vừa gõ khi nãy, thay vào đó là: 【Sau khi trở về, tôi có chuyện muốn nói với em.】
Anh còn chưa kịp gửi đi, bên ngoài đã truyền đến giọng của Lục Tinh, "Con trai, con đã ngủ chưa?"
Cố Ngôn Thanh cất điện thoại vào túi, đi qua mở cửa, "Mẹ, muộn như vậy rồi sao mẹ còn chưa ngủ?"
Lục Tinh nhìn thoáng qua bên trong phòng anh, "Con thu dọn đồ đạc xong rồi à?"
Cố Ngôn Thanh gật đầu.
"Mấy ngày nay, nhiệt độ ở thành phố A thấp, con nhớ mang đồ áo dày đấy."
"Ừm."
"Con đi mấy ngày?"
"Khoảng ba đến năm ngày."
"Ngày mai mấy giờ đi?"
"Năm giờ sáng lên máy bay ạ."
"Gấp như thế à?" Lục Tinh ngây ra một chút, nói: "Gọi ba đưa con đi nhé?"
"Không cần đâu ạ," Cố Ngôn Thanh từ chối, "Không phải Giáo sư Trần cũng ở lầu phía trên của nhà chúng ta sao? Ngày mai con và ông ấy cùng bắt xe đi là được."
Lục Tinh gật đầu, "Cũng được, vậy con ngủ sớm đi."
Bà ngáp một cái, "Ngày mai mẹ cũng đi châu Âu công tác, lại để ba con ở nhà một mình rồi."
Cố Ngôn Thanh nhìn bà một cái, cất giọng lo lắng, "Mỗi ngày mẹ bay tới bay lui như vậy, không có thời gian nghỉ ngơi, mẹ không mệt à?"
Lục Tinh nói lẫy một chút, "Ít nhất bây giờ mẹ đứng đây nói chuyện không bị đau eo. Nếu con nghe lời một chút, mẹ cần phải mệt như thế à?"
Cố Ngôn Thanh: "..."
Lục Tinh: "Chỉ là con đừng có vội đắc ý. Bây giờ mẹ thả cho con bay, sau này đợi ba con về hưu rồi, Đằng Thuỵ lập tức giao cho con. Mẹ và ba con sẽ đi du lịch thế giới, mỗi ngày gửi ảnh cho con chơi, khiến con ước áo ganh tỵ, khiến con đến thời gian than mệt cũng không có."
"..." Cố Ngôn Thanh không nhịn được bật cười, "Đúng là mẹ ruột của con rồi."
Lục Tinh thở dài, "Con có rảnh thì trở về Lục gia thăm ông ngoại đi. Lúc đó, con không nghe lời, cứ học Máy tính, ông giận thì giận nhưng thương nhất vẫn là con. Bà ngoại cũng nhắc con rất nhiều."
"Ừm, sau khi từ Đại học A trở về, con sẽ thăm ông."
Sau khi Lục Tinh rời đi, anh đóng cửa phòng lại, sau đó tản mạn dựa vào cửa, cúi đầu nhìn chằằm chằm tin nhắn vẫn chưa gửi cho Tần Noãn kia.
Cố Ngôn Thanh trầm mặc mấy giây, xoá bỏ toàn bộ tin nhắn.
Vẫn là đợi anh trở về rồi trực tiếp gặp mặt nói cho cô thì hơn, không nói trước để cô khỏi chờ đợi.