Muốn Dựa Vào Em - Chương 49
Cập nhật lúc: 2024-12-20 11:14:26
Lượt xem: 35
Thân hình của người đó cao lớn, mặc áo khoác màu xanh đen, quần bò màu xám trắng. Trên mặt đeo khẩu trang che hết nửa khuôn mặt, mũ lưỡi trai hạ xuống, thoạt nhìn rất thần bí, cực kỳ giống như phần tử nằm ngoài vòng pháp luật.
Chặn bước của bốn cô sinh viên nữ lại, anh nâng vành nón lên, lộ ra đôi mắt đào hoa cười như không cười.
Anh mị hoặc nói, chất giọng trầm thấp phát ra khỏi miệng, thoáng tản mạn mà không trói buộc, "Bạn học Tần Noãn, anh đã thích em lâu rồi, em cho anh kết bạn Wechat được không?"
Giọng nói quen thuộc khiến Tần Noãn sững người mấy giây, cảm giác như đang nằm mơ. Cô vừa mừng vừa sợ, đẩy anh một cái, "Sao anh lại tới đây hả?"
Hai tay của anh đút trong túi, ngữ khí lười biếng trả lời: "Không phải anh đã nói rồi sao? Anh phải tới nhìn thử xem em có thay đổi gì không."
Tần Noãn trừng anh, "Rõ ràng anh xấu không chịu được, che mặt kín như thế xem ra rất tự hiểu phận mình nhỉ?"
"Đúng rồi, đây là bạn cùng phòng của tôi." Tần Noãn đang muốn giới thiệu với anh, nhưng vừa quay đầu lại thì thấy Tề Á Nhuỵ và Tô Tử Hân đang hoá đá.
Hai người đồng loạt nhìn chằm chằm nam sinh trước mặt, con mắt không chớp lấy một cái.
Tề Á Nhuỵ: "Hình như mình thấy được Cố Trí Dương ngoài đời, sống sờ sờ?"
Tô Tử Hân: "Hình như mình cũng thấy..."
Tần Noãn: "..." Xem ra cô không cần giới thiệu nữa.
Cố Trí Dương tiến lên, gác tay lên vai Tần Noãn, chủ động chào hỏi với hai cô nàng, "Tôi là Cố Trí Dương, cảm ơn mọi người đã giúp tôi quan tâm Tiểu Noãn. Buổi trưa tôi mời mọi người ăn cơm nhé."
Cả người Tề Á Nhuỵ đều lắp bắp, "Anh, anh, anh và Tần Noãn là..."
"Tôi là ba của — không, là anh của con bé." Cố Trí Dương xoa vành tay bị Tần Noãn véo chặt, cười nhạo nói: "Sao em ác thế? Dù sao em là người đầu tiên mà anh chạy từ thành phố C tới đây để thăm đấy! Người gì mà tàn nhẫn, hung ác, vong ân bội nghĩa."
Hiện tại là thời gian lên lớp, người người đi qua đi lại rất nhiều, cách ăn mặc của Cố Trí Dương lại quá gây chú ý.
Tần Noãn đẩy anh ra đằng trước, "Mời ăn ăn sáng coi như đáp lại anh đã được chưa?"
Ở một bên khác, Khâu Viễn đi mua bữa sáng cho Điền Phi Chương và Cận Bùi Niên, không ngờ lại nhìn thấy được một màn này.
May mắn là cậu phản ứng nhanh, lập tức cầm điện thoại chụp ảnh Tần Noãn và nam sinh xa lạ kia đang chung đụng với nhau.
Sau đó, Khâu Viễn gửi vào nhóm chat của phòng ký túc, 【*Hình ảnh*】 Thuận tiện @Cố Ngôn Thanh vào.
Điền Phi Chương: 【Được lắm! Thanh ca còn chưa theo đuổi được tới tay đã bị cho đội nón xanh rồi?】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./muon-dua-vao-em/chuong-49.html.]
Khâu Viễn: 【Lão Điền, mau hỏi nàng dâu của cậu xem người đó là ai? Tôi thấy quan hệ của chị dâu tương lai của chúng ta với người đó không tầm thường đâu.】
Điền Phi Chương ngồi trong lớp học, dáng vẻ xem náo nhiệt, 【Thanh ca chưa gấp, cậu gấp cái gì?】
...
Đến khi vào lớp học rồi, hai người Tô Tử Hân và Tề Á Nhuỵ vẫn như đang nằm mơ, đắm chìm trong vui sướng gặp được thần tượng.
Cố Trí Dương ngồi bên cạnh Tần Noãn, lúc này đã tháo khẩu trang và nón xuống, lộ ra mái tóc ngắn nhỏ vụn, Da dẻ của anh trắng nõng, sống mũi cao thẳng, cặp mắt đào hoa trời sinh như mang theo mấy phần câu dẫn, khoé môi hơi cong lên, thoạt nhìn phong tình vạn chủng.
Tô Tử Hân và Tề Á Nhuỵ vụng trộm ngắm anh, tâm tư hoa si nở rộ.
Khoa của các cô chỉ có bốn người họ là sinh viên nữ, nhưng Cố Trí Dương ngồi lẫn trong nhóm sinh viên nam không hiểu sao lại bị người khác chú ý. Dù sao, sinh viên nam sẽ không bị hấp dẫn bởi vẻ ngoài của anh.
Chỉ là Tần Noãn quá là hấp dẫn ảnh mắt của mấy sinh viên nam. Có người ngo ngoe nhìn qua cô, cho nên tự nhiên sẽ có người nhận ra Cố Trí Dương.
Có một sinh viên nam mượn cơ hội chào hỏi Cố Trí Dương để lại gần bắt chuyện với Tần Noãn.
Cố Trí Dương "chậc chậc" vài tiếng, nhìn hoàn cảnh trong phòng học. Anh thở dài: "Sao anh có cảm giác bốn đứa nhỏ mấy em đến lớp mỗi ngày như thế giống như dê vào miệng cọp vậy? Ngành này là ngành gì mà mất cân đối âm dương nghiêm trọng thế? Quá doạ người rồi, lấy nhan sắc này của em... Anh đề nghị em chuyển ngành đi."
Tần Noãn chống cằm, "Thật ra em ngược lại nghĩ rằng, đây không phải do thành tích của em không đủ tốt à?"
Cố Trí Dương: "Lúc trước em nên thi vào Đại học P khoa Mỹ thuật mới đúng, hai chúng ta có thể học cùng một trường, anh có thể chăm sóc em. Mà em cũng am hiểu vẽ tranh, đó mới là sở trường của em."
Tần Noãn liếc mắt, "Biết tại sao em không muốn thi vào Đại học P không?"
"Tại sao?"
"Anh lắm mồm quá! Cho nên em muốn cách xa anh một chút cho yên tĩnh."
"..."
"Tần Noãn, em chính là người đầu tiên nói anh lắm mồm đấy. Có biết là hình tượng bên ngoài của anh là nam thần cao lãnh không hả?"
"... Ồ, cao lãnh ghê!"
"..."
...