Muốn Dựa Vào Em - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-12-11 11:20:36
Lượt xem: 108
Ví như hiện tại, khi anh vừa dùng chìa khoá để mở cửa, đi vòng qua cửa trước đã nhìn thấy trên ghế sofa là Lục Tinh ngồi trên đùi của giáo sư Cố, đang ôm cổ ông mà nũng nịu.
Năm nay, bà hơn bốn mươi tuổi, nhưng nhờ chú trọng bảo dưỡng, cách ăn mặc lại thời thượng, cho nên thoạt nhìn tuổi rất trẻ.
Thấy con trai trở về, Lục Tinh khựng lại hai giây, sau đó mặt không đổi sắc, cũng không rời khỏi đùi của giáo sư Cố, há miệng hỏi: "Tại sao con về mà không gõ cửa trước?"
Cố Ngôn Thanh lắc lắc chìa khoá trong tay: "Đây là nhà của con."
Lục Tinh sững sờ, ôm cổ của giáo sư Cố lắc lắc: "Ông xã, con trai của anh bắt nạt em."
Giáo sư Cố: "..."
Cố Ngôn Thanh: "..."
Anh đổi giày, đi tủ lạnh cầm ra một chai nước. Lúc này, anh mới quay đầu nhìn bà: "Không phải mẹ đang đàm phán một hạng mục ở châu Âu sao? Làm gì nhanh như vậy đã trở về thế? Cũng không báo cho con đi đón."
"Là nhớ con đó." Lục Tinh dò xét trên dưới cả người anh một lần, rất vui mừng gật gật đầu, "Con trai của mẹ lại cao hơn rồi."
Cố Ngôn Thanh cười nhạo: "Đừng gộp con chung với ba để nói. Kỹ năng diễn trò của mẹ vẫn còn vụng về lắm!"
"Ông xã, con trai của anh lại bắt nạt em!"
"..."
"..."
Cố Ngôn Thanh không muốn tiếp tục đợi ở phòng khách nữa, dự tính muốn trở về phòng tắm rửa rồi đọc sách gợi ý viết thống kê.
Anh cầm chai nước, đôi chân dài vừa muốn mở cửa rời đi, Lục Tinh ở phía sau đã gọi ngược anh trở về: "Quay lại đây cho mẹ!"
Cố Ngôn Thanh hơi bất đắc dĩ, nhưng vẫn đứng lại, quay đầu hỏi: "Mẹ, có chuyện gì?"
Lục Tinh leo xuống khỏi đùi của giáo sư Cố, ngồi xuống bên cạnh ông, sau đó chỉ chỉ cái sofa đơn: "Ngồi xuống đây."
Cố Ngôn Thanh đi sang ngồi, lười biếng tựa lưng lên ghế sofa. Anh chợt thấy trên bàn trà có một quyển sách mà ba mình mới đọc một nửa, thuận tay cầm lên mở ra, vẫn là Hồng Lâu Mộng.
Ông thật sự xem cả trăm lần mà không chán.
Đời này của giáo sư Cố coi như đã sa vào nghiên cứu vấn đề Hồng học [3] này, không rút ra được.
Cố Ngôn Thanh suy tư đọc thử, bên tai chợt truyền tới thanh âm nghiêm túc của Lục Tinh: "Nghỉ hè con ở nhà không có làm gì, ngày mai theo mẹ tới công ty đi."
Cố Ngôn Thanh buông quyển sách trong tay xuống, ngẩng đầu: "Con nhận mấy hợp đồng kiểm toán rồi, không có thời gian."
Lục Tinh mất hứng: "Trước kia, con nhất quyết muốn học Kế toán, mẹ cũng thoả hiệp. Con không xuất ngoại, mẹ cũng đồng ý. Bây giờ đang nghỉ hè, con lại không có lớp, tại sao không thể cùng mẹ đến công ty học hỏi vài thứ hả?"
Ngữ khí của Cố Ngôn Thanh cũng nghiêm túc hơn: "Mẹ, con thật sự rất bận."
Lục Tinh đen mặt: "Thương lượng là muốn đôi bên cùng có lợi, hiệp ước chỉ có lợi cho một phía là không bình đẳng. Con đừng tưởng rằng con là con trai của mẹ thì mẹ sẽ dung túng con."
Ánh mắt của Cố Ngôn Thanh nhìn qua phía giáo sư Cố.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./muon-dua-vao-em/chuong-5.html.]
Giáo sư Cố dò xét cả người anh một hồi, hỏi: "Lúc con đi không phải mặc áo sơ mi này. Sao lại đổi vậy? Cái áo ban đầu đâu rồi?"
Cố Ngôn Thanh lại nghĩ tới vở kịch nháo loạn vừa rồi, thở dài: "Trên đường trở về xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn nên phải thay ạ."
Lục Tinh vỗ đùi, ngữ khí nghiêm túc nói: "Cha con hai người là đang muốn đánh trống lảng với tôi đó hả?"
Cố Ngôn Thanh: "..."
Giáo sư Cố: "..."
Cố Ngôn Thanh bất đắc dĩ cười cười, "Mẹ muốn đôi bên cùng có lợi thế nào đây? Ngoại trừ tới công ty, mẹ cứ ra điều kiện."
Anh vặn mở nắp bình nước, uống hai ngụm, hầu kết gợi cảm nhấp nhô mấy lần.
Mắt phượng của Lục Tinh nhíu lại, cười hỏi: "Con trai à, hay là mẹ giới thiệu cho con một cô bạn gái nhé?"
Cố Ngôn Thanh chưa kịp nuốt xuống ngụm nước, thiếu chút nữa sặc chết.
Giáo sư Cố cũng sửng sốt: "Thằng bé mới năm hai, em gấp cái gì?"
Lục Tinh trả lời: "Tần gia và Lục gia là thế giao, nhà của họ có một cô con gái, em và ba em đều rất thích con bé, hiện tại cũng đã trưởng thành rồi. Dù sao thằng bé cũng không có bạn gái, để hai đứa ở một chỗ thì sao?"
Cố Ngôn Thanh đột nhiên có một loại dự cảm bất thường, thử thăm dò hỏi: "Ý mẹ là... Tần gia phía sau tập đoàn Viễn Thương?"
Lục Tinh có hơi kinh ngạc: "Con cũng biết à?"
Dự cảm bất thường của Cố Ngôn Thanh càng lúc càng mãnh liệt: "Còn có... vừa trưởng thành sao?"
"Vừa trưởng thành thì làm sao hả? Con cũng chưa hai mươi tuổi mà, ghét bỏ con bé còn nhỏ cái gì?"
"Em ấy tên gì?" Cố Ngôn Thanh hỏi.
Lục Tinh trả lời: "Là Tần Noãn."
—Em là Tần Noãn, Tần trong triều đại nhà Tần, Noãn trong ấm áp, nhũ danh là Noãn Noãn.
Trong lúc Cố Ngôn Thanh đắm chìm trong suy nghĩ của mình, giáo sư Cố nhìn về phía bà xã bên cạnh, mở miệng:
"Lão gia tử vẫn luôn cố chấp chuyện muốn kết thông gia của hai nhà Tần – Lục. Bây giờ em và Tần Minh Huy đều có gia đình riêng của mình, đây là ông ấy lại muốn tiếp tục làm thông gia nhờ đời cháu này sao?"
"Nếu như lưỡng tình lương duyệt [4] mà nói, thông gia không phải không có gì tốt, chỉ trăm lợi mà không có hại. Hiện tại hai đứa còn nhỏ, lại không bị hôn ước trói buộc, cũng nên thử tìm hiểu một lần nha! Nếu như thằng bé không hài lòng, em và ba cũng đâu thể miễn cưỡng nó?"
Lục Tinh nói xong, lại nhìn về phía con trai: "Con bé Noãn Noãn kia thật sự rất tốt, mẹ cảm thấy nó là mẫu người con thích, có lúc nào ánh mắt mẹ con kém không?"
"Mẹ, em ấy biết con không?"
"Con và ba con không lộ diện ở nhà họ Lục, con bé làm sao biết được? Mẹ chỉ nói cho con bé biết nhũ danh của con thôi."
Cố Ngôn Thanh muốn nghẹn: "Tại sao mẹ lại nói đến nhũ danh của con? Cả hai đều lớn như vậy rồi mà."
Nhũ danh của anh là "Mị Mị", do Lục lão gia tử đặt cho. Cố Ngôn Thanh cảm thấy chuyện này không khác gì lịch sử đau đớn thê thảm nhất của mình.