Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Muốn Dựa Vào Em - Chương 66

Cập nhật lúc: 2024-12-24 10:48:19
Lượt xem: 34

Ngay lúc này, nghe thấy tiếng của Cố Ngôn Thanh, không hiểu sao Tần Noãn lại cảm thấy có hơi hoảng hốt.

 

Cô nắm chặt điện thoại bên tai, quên mất việc phải trả lời anh.

 

Người bên kia đợi một hồi, giọng nói pha chút lo lắng hỏi: "Em sao vậy?"

 

"Tần Noãn?"

 

Đứng dưới lầu ký túc xá nữ, Cố Ngôn Thanh càng thêm nắm chặt điện thoại, lẳng lặng chờ đợi phản ứng của cô, ánh mắt nhìn về hướng dãy lầu của ký túc.

 

Tần Noãn hoàn hồn lại, lúc này mới nhớ tới Cố Ngôn Thanh đang đợi cô.

 

Cô có chút áy náy đáp lại: "Bạn cùng phòng của em vừa bị ngã, tạm thời em không ra ngoài được."

 

"... Em không sao chứ?"

 

"Em không sao, đã nói là bạn cùng phòng bị ngã mà. Anh lo lắng như vậy làm gì, nhớ em sao?" Tần Noãn khẽ cười.

 

Cố Ngôn Thanh nghĩ đến không khí bên kia không thích hợp để nói chuyện điện thoại, trong lòng có hơi khẩn trương, thấp giọng nói: "Anh đang ở dưới ký túc xá của các em."

 

"Thật sự là nhớ em à?"

 

"Ừ, em xuống đây đi."

 

Cúp điện thoại, Tần Noãn nhìn sang Chu Thịnh Nam còn đang ngẩn người, cười nói: "Mình dìu cậu lên giường nhé."

 

Chu Thịnh Nam gật đầu, dưới sự giúp đỡ của Tần Noãn vịn thang leo lên giường trên, nói với Tần Noãn: "Cố Ngôn Thanh hiếm khi rảnh rỗi, cậu đi đi."

 

Tần Noãn suy nghĩ một chút, nói: "Anh ấy đang ở dưới lầu, mình đi nói chuyện với anh ấy mấy câu, lát nữa sẽ trở về. Chân cậu bị thương, cử động không tiện, nếu cậu có chuyện gì phải gọi điện ngay cho mình. Mình lập tức trở về."

 

"Ừ, cậu mau đi đi."

 

Lúc Tần Noãn ra tới cửa, Chu Thịnh Nam nhìn chằm chằm bóng lưng cô, không tự chủ gọi lại một tiếng: "Tần Noãn."

 

Tần Noãn quay đầu nhìn lại: "Sao vậy?"

 

Chu Thịnh Nam muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ cười cười: "Không có việc gì đâu."

 

Tần Noãn biết cô muốn hỏi chuyện gì, ngừng lại một lát, cô xoa xoa lưng, nhướng mày cười khẽ: "Buồn bã và đau khổ không có ở xung quanh cậu, mà ở trong lòng cậu."

 

"Có câu "Con người sẽ mãi mãi khuất phục trước vận mệnh, nhưng vận mệnh lại không nghe theo bất kỳ kẻ nào". Mình lại cảm thấy, có một loại người sẽ không bị vận mệnh đánh bại. Cậu biết đó là loại người nào không?"

 

Chu Thịnh Nam lắc đầu.

 

"Người dũng cảm." Tần Noãn chỉ vào chính mình: "Cậu mỉm cười với cuộc sống, vận mệnh mới có thể mỉm cười với cậu."

 

Cô thật lòng nói với Chu Thịnh Nam.

 

Hốc mắt Chu Thịnh Nam rưng rưng, nhẹ nhàng gật đầu: "Cám ơn cậu."

 

Tần Noãn nhẹ nhàng khép cửa lại, chạy xuống lầu dưới.

 

Từ trong ký túc xá chạy ra, cô nhìn thấy Cố Ngôn Thanh đứng dưới tàng cây.

 

Thân mình của anh thẳng tắp, tiêu sái tuấn lãng, lẳng lặng nhìn hướng cửa ký túc xá, ánh mắt dừng lại một lúc lâu, mang theo mấy phần lo lắng.

 

Cho đến lúc này, khi thấy Tần Noãn xuất hiện, Cố Ngôn Thanh liền nhanh chóng bước tới.

 

Tần Noãn điều chỉnh tâm trạng, cười với hắn: "Cố đại thần là người bận rộn, sao tối nay lại dông dài và dính người thế? Còn nói có việc phải gọi em xuống đây à?"

 

Cô cau mày, làm nũng với hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./muon-dua-vao-em/chuong-66.html.]

 

Lúc này, người đi qua đi lại trước cửa ký túc xá rất nhiều, Cố Ngôn Thanh lại không hề để tâm đến, nhìn từ đầu đến chân cô một lượt, ngờ vực hỏi: "Em thật sự không sao chứ?"

 

Trong lòng Tần Noãn có hơi xao động, cười khẽ: "Ban cùng phòng của em bị ngã, em đương nhiên không sao rồi."

 

Nói xong, cô đưa tay sờ lên trán của Cố Ngôn Thanh: "Anh đang sốt à? Nói năng linh tinh, còn dám trù em xảy ra chuyện."

 

Cố Ngôn Thanh cầm tay cô đang đặt trên trán mình xuống, nắm trong lòng bàn tay, "Lúc nãy nói chuyện điện thoại, em không lên tiếng, nên anh lo lắng."

 

Tần Noãn đi tới gần một chút, ngửa mặt lên, "Vậy bây giờ anh kiểm ra đi, nhìn xem em có bị làm sao không nào?"

 

Chân mày của cô cong cong, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào, mắt hạnh trong trẻo tươi sáng. Cố Ngôn Thanh không nói chuyện, lẳng lặng nhìn nàng chăm chú.

 

Tần Noãn cười, giang hai cánh tay: "Thấy Cố đại tài tử quan tâm em như vậy, bạn gái của anh cũng phải cho anh chút phúc lợi chứ! Nào, đến ôm một cái."

 

Cô nói chuyện vẫn đường hoàng như thường, chỉ là bản thân muốn ôm anh thôi.

 

Cố Ngôn Thanh cũng không vạch trần cô, đưa tay kéo cô vào trong ngực.

 

Tần Noãn ôm eo anh, một bên mặt đặt trước n.g.ự.c anh. Cô thu lại ý cười, trên trán tăng thêm mấy phần trầm tư.

 

Thật kỳ diệu, bạn trai của cô vậy mà tối nay lại tâm linh tương thông với cô.

 

Không uổng là người đàn ông mà cô coi trọng.

 

Khóe môi Tần Noãn hơi cong lên, khe khẽ gọi hắn: "Cố Ngôn Thanh."

 

"Hả?"

 

"Không có gì, em muốn gọi tên anh thôi."

 

"Cố Ngôn Thanh."

 

"Ừ."

 

...

 

Tần Noãn gọi nhiều lần, mỗi lần anh đều đáp lại, không hề cảm thấy phiền.

 

Cô chôn đầu trong n.g.ự.c Cố Ngôn Thanh, khóe mắt dần dần ướt át, cảm thấy cảm giác trống rỗng trong lòng đã được cái gì đó lấp đầy.

 

"Thật tốt." Cô lau khóe mắt ươn ướt, tối nay bị Tiểu Chu Chu khiến cho cảm xúc hơi chùn xuống. Sợ Cố Ngôn Thanh phát hiện, cô vùi vào trong n.g.ự.c anh, bất động.

 

Cố Ngôn Thanh vuốt tóc cô, "Bạn cùng phòng của em không sao chứ?"

 

"Bị trật mắt cá chân ạ. Em nói muốn đưa cậu ấy đi bệnh viện, cậu ấy nói là thường bị trật như vậy. Không sao đâu, vừa mới bôi thuốc rồi."

 

"Vậy giờ... em muốn lên trên đó với cô ấy?"

 

Tần Noãn rời khỏi lồng n.g.ự.c của anh.

 

Cô nghĩ một cái, kéo tay của Cố Ngôn Thanh, "Anh cũng đã đặc biệt chạy tới rồi, em không ngại cùng anh đi dạo gần đây đâu."

 

Chu Thịnh Nam lúc này có lẽ cũng đang ngồi đợi một mình.

 

Phía Nam khu ký túc xá có một rừng nhãn, ở giữa dùng đá cục lát thành đường đi, ven đường còn có đèn đường và ghế dài để ngồi.

 

Tần Noãn kéo tay Cố Ngôn Thanh xuyên qua rừng cây, thuận miệng hỏi anh, "Sắp Quốc Khánh rồi, anh có dự định gì không?"

 

Cô Ngôn Thanh nghĩ một chút, có hơi áy náy mở miệng: "Anh đã tham gia một tổ nghiên cứu khoa học, sau đó còn nhận mấy việc bên ngoài."

 

Tần Noãn nhíu mày: "Sao mỗi ngày anh đều làm nhiều việc như vậy thế? Anh rất thiếu tiền ạ?"

Loading...