Muốn Dựa Vào Em - Chương 85
Cập nhật lúc: 2024-12-26 10:55:52
Lượt xem: 21
Tần Noãn thật sự rất mệt, gương mặt gục xuống cánh tay mềm mại, trong chốc lát liền ngủ say sưa.
Tuy nói là mười phút, nhưng mới một phút trôi qua, Cố Ngôn Thanh thấy cô ngủ được sâu, nhất thời không đủ nhẫn tâm gọi cô dậy. Ánh mắt của anh nhìn xuống khăn quàng cổ đệm dưới tay cô, đoán chừng cô đã thức đêm để đan cho xong, anh vừa bất đắc dĩ vừa cảm thấy đau lòng.
Chỉ là mười lăm phút sau, ngược lại là Tần Noãn tự tỉnh dậy. Thấy Cố Ngôn Thanh đang đọc sách, cô cũng ngồi thẳng người, yên lặng chống cằm tiếp tục làm bài.
Tầm mắt Cố Ngôn Thanh nhìn cô một cái, hé miệng cười khẽ.
Anh phát hiện ra tính cách của Tần Noãn rất đặc biệt, không có làm quá, cũng không cầu kỳ, giống như cô sẽ không vì cái gì mà thất vọng (ngoại trừ việc theo đuổi anh). Mỗi ngày mỗi khi gặp nhau, anh đều cảm thấy yên bình, cô ngoan ngoãn yêu kiều, trái tim như mặt trời rạng rỡ.
Cô không có tham vọng lớn gì, cũng không mất tinh thần sống. Cô không kiêu căng, việc gì nên làm cô sẽ yên lặng mà làm. Cô chỉ cần hoàn thành tốt bổn phận của mình, sống một đời thoải mái.
Đôi mắt của cô trong suốt, không có sự tham lam và phức tạp của nhân tính. Cô rất tuỳ ý, giống như từ khi sinh ra, cô đã sống trong một thế giới cô thích vô ưu vô lo.
Nhưng trong một số ít tình huống, anh thấy được sự rụt rè trong mắt cô, nơi đó lộ ra mấy phần mềm yếu.
Ví dụ như khi ở chung cư nhà anh, lúc bị anh nhìn thấy hình xăm sau lưng mình, Tần Noãn đã không giấu được bối rối và luống cuống.
Còn nữa, bởi vì sợ tốt, cô cuộn người trong chăn, khóc đến bất lực.
Cố Ngôn thanh chống cằm nhìn cô, nhất thời có hơi thất thần.
Tần Noãn đột nhiên lại gần, "Anh nhìn xem đề này em giải đúng không ạ?"
Cố Ngôn Thanh hoàn hồn, nhìn xem trình tự giải đề đâu ra đấy của cô, cuối cùng nhẹ gật đầu, "Ừm, em làm đúng rồi."
Tần Noãn đắc ý mỉm cười, tiếp tục vùi đầu làm bài tập.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./muon-dua-vao-em/chuong-85.html.]
Ngoài việc ăn uống thì Tần Noãn và Cố Ngôn Thanh ngồi cả ngày trong phòng học. Chờ đến khi mọi người trong phòng học đi hết, Tần Noãn mới ưỡn lưng xoa cổ một cái, "Đột nhiên em cảm thấy học tập đúng là một chuyện khổ sai mà."
Nói xong, cô lại cười rất đắc ý, "Chỉ là, có học bá hướng dẫn thì không giống vậy. Em mới một ngày ôn tập đã theo kịp tiến độ một tuần của Tô Tử Hân, sau khi trở về phải khoe cho cậu ấy hâm mộ em một chút mới được."
"Biểu hiện của em hôm nay không tệ, rất đáng khen ngợi." Cố Ngôn Thanh cất sách vở cho cô, "Đi thôi, anh dẫn em đi ăn cơm, muốn ăn gì nào?"
"Là Đông chí đó, đương nhiên là em muốn ăn sủi cảo rồi. Buổi trưa quá nhiều người nên em không có mua đem vào phòng học." Tần Noãn đeo bao tay của mình lên, lon ton đi theo phía sau anh.
Ra khỏi phòng học, Cố Ngôn Thanh nhìn thấy Wechat của Lục Tinh gửi tới, là một giờ trước, 【Hôm nay là Đông chí, ba con làm sủi cảo, con có về ăn không? Không về thì làm ít một chút, bớt việc!】
Cố Ngôn Thanh nhìn Tần Noãn một chút, trả lời: 【Cho ba mẹ cơ hội tận hưởng thế giới của hai người đấy.】
"Là ai thế ạ?" Tần Noãn kéo tay anh, nhìn anh đang trả lời Wechat liền thuận miệng hỏi.
Cố Ngôn Thanh cất điện thoại vào túi, "Mẹ anh."
Lúc này, điện thoại di động trong túi của Tần Noãn cũng "leng keng" một tiếng. Cô mang bao tay không tiện lấy ra, nói Cố Ngôn Thanh lấy giùm.
Cố Ngôn Thanh cầm điện thoại lên, ấn mở màn hình: Tần Minh Huy chuyển khoản 8888 tệ kèm lời nhắn: 【Noãn Noãn, Đông chí vui vẻ. Con nhớ phải ăn sủi cảo nhé!】
"Cần trả lời không?" Cố Ngôn Thanh hỏi.
Tần Noãn cười cười, "Không cần đâu ạ."
Ngay sau đó, điện thoại vang lên chuông báo video call Wechat. Cố Ngôn Thanh quét mắt qua ghi chú: dì Lục Tinh.
Lông mày của anh hơi nhảy lên, trầm mặc nhìn chằm chằm cuộc gọi video đột ngột này một lát, cuối cùng ấn đổi thành cuộc gọi audio.
Sau đó, anh vừa định đặt điện thoại bên tai cô, nhưng do dự một chút liền dừng lại, bật loa ngoài lên.