Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Muốn Dựa Vào Em - Chương 86

Cập nhật lúc: 2024-12-26 20:48:05
Lượt xem: 21

"Dì Lục Tinh!" Tần Noãn lên tiếng chào hỏi trước.

 

Ở bên kia điện thoại truyền đến thanh âm vui vẻ của Lục Tinh, "Noãn Noãn à, hôm nay là Đông chí, chú của con có ở nhà làm sủi cảo. Con có đang ở ký túc xá không? Dì mang tới cho con một ít."

 

Tần Noãn kinh ngạc một chút.

 

Biệt thự Lục gia ở rất xa trường học, về chuyện người chồng thần bí của dì Lục Tinh nhà ở đâu thì cô không biết, nhưng khẳng định là cũng xa trường học. Từ đó chạy tới đây chỉ để cho cô sủi cảo, cô không thể quá tự nhiên được.

 

"Không cần phiền dì đâu ạ, cháu tự mua ăn được rồi." Tần Noãn nói.

 

Lục Tinh đoán ra ái ngại của cô, cười nói: "Không có phiền đâu, dì có người quen ở gần Đại học C, dì mang cho nó, thuận tiện mang cho cháu luôn. Cháu đừng có chạy lung tung nhé, ở ký túc xá chờ dì, rất nhanh dì sẽ đến."

 

"..." Tần Noãn thụ sủng nhược kinh, "Cảm ơn dì ạ."

 

"Với dì còn phải khách sáo à? Nào, nói số lầu ký túc cho dì đi."

 

Sau khi Tần Noãn nói xong, Lục Tinh ở đầu bên kia cúp điện thoại.

 

Bên ngoài, tuy gió lạnh thấu xương phả lên mặt lên người, nhưng trong lòng Tần Noãn lại đột nhiên cảm thấy ấm áp, vừa mềm mại vừa cảm động.

 

Cô cười hì hì nhìn qua Cố Ngôn Thanh, "Dì Lục Tinh của em sẽ mang sủi cảo tới, chúng ta không cần đi ăn nữa rồi."

 

Thần sắc của Cố Ngôn Thanh rất nhạt, "Có phần tặng cho em, nhưng lại không có phần cho anh..."

 

"??" Tần Noãn kinh ngạc nhìn anh, có hơi không hiểu vì sao anh lại nói như vậy, thoạt nghe còn thấy lộ ra mấy phần trẻ con.

 

Cố Ngôn Thanh hoàn hồn, tuy thần sắc cứng đờ nhưng vẫn bình tĩnh giải thích: "Anh đang nói là chúng ta vẫn nên đi ăn thôi, nếu không sẽ không đủ ăn đâu."

 

Thấy Tần Noãn còn đang ngẩn người, anh xoa đầu cô, kéo cô qua người mình, "Em đang phát ngốc gì đấy? Đi thôi."

 

"Đi đâu ạ?" Tần Noãn quay đầu nhìn anh.

 

Cố Ngôn Thanh nhướn mày, "Không phải em nói dì Lục Tinh của em sẽ tới ký túc xá sao? Đương nhiên là anh đưa em trở về ký túc xá rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./muon-dua-vao-em/chuong-86.html.]

 

Tần Noãn cười cười, "Em còn tưởng rằng anh sẽ trốn đi cơ."

 

Cố Ngôn Thanh nhíu mày, trên mặt lộ vẻ không hiểu, "Sao anh phải trốn?"

 

Tần Noãn nói: "Không phải trước đây anh từng đến tập đoàn Đằng Thuỵ để thực tập sao ạ? Tuy anh là họ hàng của trợ lý Thẩm nhưng mới ở tập đoàn mấy ngày đã đi, nói không chừng là anh không thích nhìn thấy dì Lục Tinh chăng?"

 

Nói đến điểm này, lời nói của Tần Noãn không khỏi thấm thía mấy phần, "Quả thật cơ hội thực tập ở tập đoàn Đằng Thuỵ tốt bao nhiêu chứ! Vậy mà anh lại bỏ ngang giữa chừng, nói đi là đi. Haiz, bởi vì tránh mặt em mà anh cũng quá liều mạng rồi."

 

Cố Ngôn Thanh liếc cô một cái, cười hỏi: "Tránh mặt em sao?"

 

Tần Noãn nháy mắt nhìn anh, "Không phải ạ?"

 

Gió đêm thổi qua mang theo sự lạnh lẽo thấu xương, Cố Ngôn Thanh lấy mũ chụp phía sau áo len của Tần Noãn đội lên cho cô, nhướn mày nói: "Anh vì tránh em mà từ bỏ công việc cơ à, em thật biết dát vàng lên mặt mình đấy."

 

Tần Noãn không thích cái mũ trên bộ áo len này, bởi vì mũ kia màu xanh nhưng áo màu vàng. Vừa bị Cố Ngôn Thanh đội lên đỉnh đầu, cô định giơ tay tháo xuống, nhưng anh lại đè tay cô, "Em đừng cử động, trời lạnh."

 

Tần Noãn ngoan ngoãn buông nắm tay ra, không cam tâm tình nguyện nhỏ giọng nói: "Cố Ngôn Thanh, anh đội nón xanh cho em kìa!"

 

"..." Lúc này Cố Ngôn Thanh mới chú ý đến màu sắc của cái mũ của cô, nhịn cười.

 

Lúc hai người còn chưa tới cửa ký túc xá, Lục Tinh đã gọi điện thoại qua, nói mình đã tới dưới lầu.

 

Tần Noãn giật mình, cúp điện thoại rồi kéo tay Cố Ngôn Thanh chạy nhanh về ký túc xá.

 

Buổi tối mùa đông nhanh xuống, lúc này toàn bộ sân trường đã phủ bóng đêm m.ô.n.g lung, đèn đường xung quanh ký túc xá lập loè, trên trời cũng nổi từng vụn bông tuyết nhỏ đang bay múa nhảy cẫng dưới ánh đèn.

 

Lục Tinh đứng dưới mái hiên, mặc áo lông màu đen dài đến gối, đeo bao tay da, trong tay cầm theo hộp giữ nhiệt. Bà nhìn bốn phía, lơ đãng ngước mắt thì thấy phía trước có một cô gái nhỏ đang kéo ai chạy tới hướng này.

 

Phản ứng đầu tiên của Lục Tinh là sững sờ, sau đó khoé môi lập tức mang theo một vòng nghiền ngẫm.

 

Bà nói Cố Ngôn Thanh chứ, sao Đông chí mà cũng không về nhà ăn sủi cảo? Thì ra là chạy đến chỗ cô gái nhỏ này chơi.

 

Cố Ngôn Thanh theo Tần Noãn đến gần, ánh mắt của bà rơi xuống đôi bao tay mà Tần Noãn đang đeo.

Loading...