Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Muốn Dựa Vào Em - Chương 94

Cập nhật lúc: 2024-12-27 10:43:03
Lượt xem: 23

Hôm nay là lần đầu tiên.

 

“Em biết rồi.” Tần Hi lấy t.h.u.ố.c lá trong túi ra, ném vào thùng rác bên chân.

 

Thiếu niên độ tuổi dậy thì ghét nhất là bị quản thúc, vừa nãy Tần Noãn cảm thấy việc con trai mười lăm tuổi hút thuốc vẫn là không thích hợp, cho nên mới nhiều lời một câu.

 

Không ngờ tới việc Tần Hi lại rất nghe lời, khoé môi của cô giật giật, dời mắt ra ngoài cửa sổ.

 

Không biết qua bao lâu, Tần Hi đưa mắt nhìn sang, “Người vừa nãy… là bạn trai của chị ạ?”

 

Trên mặt Tần Noãn lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó gật đầu, cười nói: “Phải.”

 

“Em nghe ba nói, hồi ông nội còn sống có ý muốn tương lai sẽ gả chị cho Lục gia, ông và ông cụ Lục từng ước định như vậy.”

 

Ý cười của Tần Noãn nhạt đi, “Sao chị lại không biết chứ?”

 

“Trước khi qua đời, ông nội từng nói với ba. Có một lần, ba và mẹ em nói đến chuyện này, hình như rất đồng ý. Liên hôn giữa hai tập đoàn Viễn Thương và Đằng Thuỵ, đối với hai nhà Tần – Lục chỉ có trăm lợi mà không hại. Em nghe nói mọi người trong Lục gia đối xử với chị cũng rất tốt…”

 

Tần Hi nói xong, nhìn thấy sắc mặt của Tần Noãn hơi tối đi, cậu cũng im lặng trong chốc lát, “Bạn trai của chị không phải họ Lục đúng không?”

 

Tần Noãn im lặng một lát, sau đó mới nói: “Chị chưa từng thấy qua mặt của con trai nhà họ. Ông bà cụ Lục và dì Lục Tinh cũng không đề cập qua chuyện hôn ước, như vậy cho thấy chuyện này không cần nhắc tới.”

 

“Lúc trước ông nội ước định với Lục gia như vậy, sở dĩ là sợ quan hệ giữa em và chị bất hoà. Tương lai em tiếp quản tập đoàn Viễn Thương sẽ không niệm tình chị em mà gây bất lợi cho chị, cho nên ông mới tìm tập đoàn Đằng Thuỵ làm chỗ dựa cho chị.”

 

Tần Noãn nhìn về phía Tần Hi, cậu cũng nhìn cô, sắc mặt nghiêm túc, “Nhưng mà thực tế, em và mẹ em chưa từng xem chị là người ngoài. Chỉ là chị không thể thoát khỏi bóng ma của mình, cho nên cảm thấy người đàn bà đó cùng huyết thống với chị cũng không thể dựa vào, mẹ em lại không thân cũng chẳng quen với chị, càng sẽ không đối xử tốt với chị.”

 

“Từ xưa đến giờ, người không xem chị là người của Tần gia không phải là em và mẹ, mà chính là chị.”

 

Hai tay Tần Noãn nắm chặt, để trên đầu gối. Cô mấp máy môi, sắc mặt có hơi trắng bệch, giọng nói của Tần Hi vẫn vang lên bên tai:

 

“Chuyện xảy ra vào năm bốn tuổi đó, em đều đã quên đa số rồi. Em chỉ mơ hồ nhớ rằng, ba đã đưa chị từ nước ngoài trở về, trên người chị đầy thương tích. Chị luôn co người run rẩy trong góc tường, em đi qua nói chuyện với chị thì bị chị cắn một cái. Chị ở nhà được hai ngày, sau đó ông nội tới đón chị đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./muon-dua-vao-em/chuong-94.html.]

 

“Ai cũng nói là ông thương chị nhất. Ông đã vẽ cho chị một vòng tròn ngăn cách với người của Tần gia, chở che đủ đầy cho chị, muốn chị quên đi quá khứ. Nhưng có đôi khi, em lại nghĩ rằng cách này của ông có phải căn bản đã là sai lầm rồi không?”

 

“Ông cho rằng đối với chị, như vậy mới là an toàn. Thế nhưng ông đã quên rằng chị sẽ ỷ lại vào ông. Đến khi ông rời đi, đó sẽ là đau khổ lớn nhất không thể tiếp nhận đối với chị.”

 

“Lúc ông đi rồi, chị từ chối trở về Tần gia mà sống một mình ở biệt thự phía Nam ngoại ô, không cho người khác nhìn thấy mình cô đơn gặm nhấm vết thương. Mỗi lần về nhà, chị lại nguỵ trang bản thân, vừa xa lánh vừa khách sáo.”

 

“Những năm này, trong lòng chị có đau hay không? Có khổ hay không? Chính chị là người rõ ràng nhất.”

 

Lái xe nhắc nhở đã về tới nhà, từ bên ngoài, quản gia đi tới mở cửa xe, nhìn thấy Tần Noãn lệ rơi đầy mặt liền ngạc nhiên hỏi: “Noãn tiểu thư, cô làm sao thế ạ?”

 

Sau đó, ông nhìn qua Tần Hi bên trong một cái.

 

Tần Noãn giật mình, đưa tay lau mặt, “Cháu không sao cả.”

 

Sau đó, cô trực tiếp đi vào trong nhà, gặp được Lan Bội ở phòng khách tầng một, cô khẽ gật đầu chào hỏi rồi đi lên lầu.

 

Nhìn thấy Tần Hi cầm áo khoác đi vào, Lan Bội đi qua, trầm giọng hỏi: “Chị con sao vậy?”

 

“Không có gì ạ.” Tần Hi nhạt giọng trả lời, cũng đi lên phòng.

 

Buổi tối, Tần Noãn không xuống ăn cơm. Mười hai giờ đêm, lúc cô tỉnh lại thì cảm thấy đói, cho nên tự mình xuống phòng bếp tìm thức ăn.

 

Vừa tới cửa phòng bếp, cô nhìn thấy Tần Hi đang rán bò bít tết, động tác rất thành thạo.

 

Tần Noãn nhìn một chút, vừa định quay người lên lầu thì Tần Hi ngẩng đầu thấy cô, “Chị đói bụng sao?”

 

Tần Noãn dừng lại, quay đầu nhìn cậu.

 

Tần Hi nói: “Buổi tối em cũng chưa ăn cơm, bị đói mà tỉnh lại, cho nên tự mình làm chút gì đó. Nếu chị đói, phần này cho chị này, em làm phần khác.”

 

Cậu cắt bít tết bày ra dĩa, đưa qua cho cô.

Loading...