Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Muốn Dựa Vào Em - Chương 99

Cập nhật lúc: 2024-12-27 10:45:38
Lượt xem: 23

Tần Noãn nhún vai, “Liều mình hầu quân tử thôi.”

 

“Đúng rồi, Tiểu Linh Đang nói cậu ấy có chuyện muốn tuyên bố,” Tần Noãn nói, nhìn qua Tiểu Linh Đang, hứng thú dạt dào, “Người cũng đến đông đủ rồi, cậu nói nghe xem.”

 

Tiểu Linh Đang khui một lon bia, ngửa đầu uống xong rồi đắc ý vỗ n.g.ự.c một cái. Cô nàng đắc ý cười với hai người còn lại, “Bản tiểu thư thoát ế rồi! Bất ngờ không, bất ngờ không? Ngạc nhiên không, ngạc nhiên không?”

 

Cô nàng ôm lấy Tần Noãn, cười to gục lên vai cô, “Rốt cục mình cũng thoát ế trước Cố Trí Dương rồi! Điều ước mình đã ước trong sinh nhật hôm nay chính là Cố Trí Dương mãi luôn độc thân! Ha ha ha ha ha…”

 

Cố Trí Dương: “…”

 

Anh cười cười, khui một lon bia ra, “Chuyện này đáng chúc mừng đấy nhỉ.”

 

Ba người cụng ly.

 

Tần Noãn: “Anh chàng đó đối xử với cậu tốt không?”

 

Tiểu Linh Đang suy nghĩ, gật đầu, “Cũng tốt.”

 

“Hai người học cùng trường hả?”

 

“Ừ, biết nhau qua một câu lạc bộ của trường.” Tiểu Linh Đang bật karaoke lên, “Chúng ta lại đây hát đi.”

 

Thời điểm chín giờ tối hơn, điện thoại của Cố Trí Dương liên tục đổ chuông. Sau khi ra ngoài nhận điện thoại xong, lúc đi vào nói: “Anh phải về đây.”

 

Tần Noãn nhấp một hớp rượu, “Không phải tạm thời anh không nhận kịch bản à? Sao vẫn bận bịu như thế?’

 

Cố Trí Dương thở dài, “Mới có hai bà nội [3] tới nhà, mẹ anh đặc biết thích họ, cho nên sai anh như người giúp việc ấy.”

 

Nói xong, anh nhìn qua Tiểu Linh Đang một chút, rồi hỏi Tần Noãn, “Em ấy say rồi, làm sao bây giờ?”

 

“Lát nữa tôi nói người đưa cậu ấy về.” Tần Noãn trả lời.

 

Cố Trí Dương gật đầu, trước khi đi, anh lại quay người hỏi, “Anh họ anh tới đón em sao?”

 

“Anh ấy tới Đại học A rồi, lát nữa tài xế sẽ qua đón tôi.”

 

“Anh nghe nói em về Tần gia ở rồi đúng không?”

 

Tần Noãn gật đầu.

 

“Vậy là tốt rồi, so với phải sống một mình ở biệt thự phía Nam ngoại ô sẽ tốt hơn, còn có người chăm sóc em.”

 

Nói xong, Cố Trí Dương yên lặng một lát, cũng không còn lời gì để nói nữa, mở cửa đi ra.

 

Nhìn thấy điện thoại trên bàn thuỷ tinh sáng lên, Tần Noãn mở ra xem, nhìn thấy tin nhắn Wechat của Cố Ngôn Thanh gửi tới: 【Em đang ở đâu?】

 

Tần Noãn: 【Tối nay là sinh nhật của Tiểu Linh Đang, em đang ở hội quán.】

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./muon-dua-vao-em/chuong-99.html.]

 

Tần Noãn: 【Lần này anh tới Đại học A mấy ngày thế ạ? Nếu như về sớm thì nói với em, em đi đón anh.】

 

Bên kia chưa trả lời lại, cô đoán là Cố Ngôn Thanh lại bận rồi.

 

Tần Noãn đặt điện thoại xuống, nhìn Tiểu Linh Đang gục trên ghế salon một cái rồi ra ngoài nói người chuẩn bị xe. Lúc cô quay lại, Tiểu Linh Đang vẫn còn đang ngủ.

 

Tần Noãn bất đắc dĩ lắc đầu, cầm khăn lông bên cạnh đắp lên trán cô nàng, “Tửu lượng của cậu đã không tốt còn uống nhiều như vậy.”

 

Tiểu Linh Đang trở mình, nước mắt lăn xuống, “Cố Trí Dương, chúng ta vẫn làm bạn bè đi thôi. Em không thích anh nữa, mệt mỏi quá rồi…”

 

Cả người Tần Noãn khựng lại, ngồi xuống bên cạnh Tiểu Linh Đang. Cô nhẹ nhàng lau đi giọt lệ bên khoé mắt của Tiểu Linh Đang, sau đó đỡ cô nàng dậy.

 

Tiểu Linh Đang dựa lên vai cô, “Noãn Noãn à.”

 

Tần Noãn nhìn cô nàng, không nói gì.

 

Tiểu Linh Đang đột nhiên cười lên, “Thật ra bạn trai hiện tại của mình cũng rất đẹp trai, một chút cũng không hề thua kém Cố Trí Dương!”

 

“Vậy cậu hãy trân trọng đối phương và phải hạnh phúc mới được.” Tần Noãn xoa xoa bả vai của cô nàng.

 

Sau khi đỡ Tiểu Linh Đang ra khỏi hội quán, Tần Noãn dìu cô nàng lên xe.

 

Trời đêm nổi gió, men rượu xông lên đầu Tần Noãn, khiến đầu cô hơi nặng đi.

 

Tài xế lái xe nhà cô vẫn chưa tới, cô vừa định ra khỏi hội quán để chờ, bất chợt nhìn thấy một thân ảnh cao gầy đang đứng cách đó không xa.

 

Anh đứng ngược chiều sáng, dưới ánh đèn neon rực rỡ, thân hình của anh thẳng tắp, mặt mày thâm thuý, hai tay đút trong túi quần. Lúc nhìn thấy cô, anh cong môi cười một tiếng, giang rộng vòng tay.

 

Tần Noãn vuốt hai bên Thái Dương nặng trĩu, cười khổ, “Xem ra mình hơi say rồi, bây giờ lại xuất hiện ảo giác.”

 

Cô cố gắng chớp mắt mấy lần, sau đó nhìn về hướng bên kia.

 

Thân ảnh người ấy vẫn còn, thoạt nhìn cực kỳ chân thật.

 

Tần Noãn chậm bước đi qua, bước chân hơi lảo đảo. Lúc đến gần, cô thử vươn ngón trỏ ra chọc vào anh hai lần.

 

“Ơ? Hình như không phải ảo giác.” Tần Noãn nhìn nhìn ngón tay của mình, sau đó lại ngẩng đầu nhìn đối phương.

 

Anh bóp bóp gương mặt của cô, ngữ khí ôn hoà, “Tiểu mơ hồ nhà anh sao lại say thành như vậy thế?”

 

Tần Noãn vuốt mặt, sau khi xác định đây không phải là ảo giác, cô lại vừa mừng vừa sợ, “Không phải hôm qua anh mới đi Đại học A sao? Em còn tưởng anh sẽ ở lại đó lâu, vừa nãy còn không trả lời tin nhắn Wechat của em.”

 

Cô xụ mặt, hơi mất hứng.

 

Cố Ngôn Thanh ôm lấy Tần Noãn, khẽ hôn lên trán của cô, “Đột nhiên anh rất nhớ em nên mới về sớm thôi.”

 

“Thật ạ?” Tần Noãn tựa vào lòng anh, khẽ nói: “Trùng hợp quá, em cũng đang nhớ anh.”

Loading...