Mượn Rượu Giải Sầu, Ta Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông Phụ - Chương 103- Hoàn
Cập nhật lúc: 2024-10-24 14:54:58
Lượt xem: 139
Hơn một năm nay thôn Hạ Cầu có nhiều chuyện tốt nhưng chuyện xấu cũng không ít, khiến người ta bị giày vò quá sức, chẳng qua là đoạn thời gian này cũng trôi qua, thời gian dần qua nên thời tiết cũng dần chuyển lạnh. Theo thời gian thì mọi người cũng không đề cập đến chuyện của Lý Kim Phượng hay Như Ý nữa.
Tiêu Lê Hoa gói sủi cảo xong thì đưa đến chỗ nhà cũ, hiện tại Uông thị ốm đau liệt giường, dù là trước kia không thích Uông thị thì bây giờ cũng phải đi thăm, rốt cục bà ấy cũng là mẹ của nam nhân nhà mình, bà nội của con trai mình.
Tính tình của Uông thị càng ngày càng quái gở, bởi vì cái c.h.ế.t của Như Ý nên bà hận cả bốn người con trai. Bởi vì Tạ Hữu Khang và Tạ Hữu Hòa bán rẻ Như Ý, mà Tạ Hữu Thuận và Tạ Hữu Thái lại bắt được Như Ý giao cho quan sai, hiện tại ngoại trừ Cát Tường, mỗi khi bà thấy mấy đứa con trai và con dâu thì đều sẽ mắng mấy câu dù mồm miệng không rõ, tay còn làm ra mấy động tác cào xé, nhiều lần như vậy nên không ai thích đến thăm bà nữa, ngay cả Phương thị cũng chỉ lo nấu cơm giặt giũ thôi, mọi chuyện giao lại cho Cát Tường.
Tạ Sinh Tài nhìn bộ dáng đáng thương của Uông thị nên cũng không thường lên tiếng nữa, trong lòng của ông thầm oán Uông thị cũng thầm oán chính mình, thầm nghĩ Uông thị đã làm hư Như ý, mà bản thân mình cũng quá dung túng cho bọn họ. Bây giờ việc này đã xảy ra rồi, ông cũng không có biện pháp vãn hồi nữa, sự hối hận trong lòng luôn giày vò ông, khiến cho ông ngày càng già đi với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
Tiêu Lê Hoa không để ý đến thái độ của Uông thị, nàng chỉ thực hiện đúng nghĩa vụ của mình là được, để sủi cảo lại rồi nói với cha chồng mấy câu, sau đó liền cáo từ.
“Tứ đệ muội, muội phải đi rồi sao? Ở lại một lát đi.” Phương thị cười cười nói với Tiêu Lê Hoa, mang theo vẻ nịnh nọt không giấu được. Hiện tại không còn chỗ dựa có thể kiếm tiền là Như Ý, trong nhà Tạ Hữu Thuận lại sống ngày càng tốt. Hiện tại thanh danh của phu thê bọn họ ở trong thôn cũng không tốt, nếu có thể giao hảo được với nhà của Tứ đệ thì sau này có thể tu bổ thanh danh, cho nên hiện tại nàng ta đều đặc biệt nịnh nọt người một nhà Tạ Hữu Thuận,đặc biệt là với Tiêu Lê Hoa.
Tiêu Lê Hoa nhàn nhạt đáp lại: “Không cần đâu, ta nấu sủi cảo xong thì mang qua đây trước, bây giờ người nhà vẫn còn đang đợi ta.”
“Vậy muội trở về đi, trên đường đi chậm chút.”
Phương thị tiễn Tiêu Lê Hoa ra đến cửa, sau đó mới quay người trở về, thì thầm trong miệng nói Tiêu Lê Hoa mang sủi cảo đến quá ít, chỉ đủ cho hai người già ăn, giờ nàng ta phải nấu cơm.
“Nương, người còn chưa nấu cơm sao? Con sắp đói c.h.ế.t rồi!”
“Không có việc gì mà nói c.h.ế.t cái gì đó! Đồ quỷ c.h.ế.t đói đầu thai, sao lúc đi học không thấy con gấp gáp như vậy hả? Nương đã nói với con rồi, phải đọc sách cho tốt, nếu không thi đậu được đồng sinh, cũng không đậu được tú tài thì nương sẽ để con đói ba ngày ba đêm!”
Tử Văn nhíu mày nói: “Nương, vậy thì con không học bài nữa, con cũng không muốn đói bụng.”
Phương thị nghe xong liền đi qua cho nó một cái tát, mắng: “Đồ không có tiền đồ! Tử Văn còn nhỏ hơn ngươi nhưng đã học tập tốt hơn ngươi rồi đó, nếu ngươi mà không bằng nó, về sau sẽ bị nó khinh thường a! Nương của ngươi đã vất vả tốn tiền cho ngươi đến trường rồi, ngươi còn không muốn đọc sách, ngươi hãy nhổ số tiền mà nương đã tốn trên người ngươi ra đi rồi hãy nói đến chuyện không học nữa”!
Tử Văn vuốt vuốt bả vai bị đánh rồi nói: “Học tập cũng không phải chơi vui, lại nói lúc trước cũng là do người bắt con đi học mà, bây giờ con không muốn học nữa, không bằng người giữ số bạc kia lại cho con kinh doanh.”
Phương thị nghe thấy nó không muốn đi học mà muốn kinh doanh, lại giơ tay lên muốn đánh, Tử Văn bị hù thu chân lại chạy một mạch về phòng, đóng cửa lại. Phương thị chửi bậy một tiếng có bản lĩnh thì mày cũng đừng ra ăn cơm đi, sau đó thì đi nấu cơm. Nàng ta lại nghĩ đến cha chồng và mẹ chồng đang ăn sủi cảo thơm ngào ngạt, nhưng nhà mình lại không có ăn, trong lòng càng thêm không thoải mái, vung đồ vật trong tay ra khiến nó rơi xuống kêu loảng xoảng.
Lúc Tiêu Lê Hoa đi về liền thấy một chiếc xe lừa đi ngang qua người nàng, người đánh xe gọi một tiếng Tạ Tứ tẩu, nàng nhận ra đó là chú em chồng Bạch Nhị của Cát Tường, trên xe còn có một cô nương trẻ tuổi đang ngồi, bộ dạng cũng khá xinh đẹp, mái tóc đen nhánh làn da trắng tuyết, đôi mắt trong veo như nước.
Quan hệ của Tiêu Lê Hoa và Cát Tường cũng không tốt, tất nhiên là quan hệ với nhà chồng của Cát Tường cũng không quá đặc biệt, nhưng người ta đã chủ động chào hỏi rồi, nàng cũng đáp lại một tiếng, sau đó tiếp tục đi về nhà.
Bạch Nhị thấy Tiêu Lê Hoa không muốn tiếp tục nói chuyện với hắn nên cũng không nói nữa. Hắn biết rõ hiện tại nhà của Tạ Hữu Thuận sống rất tốt, cũng muốn xây dựng chút quan hệ. Nhưng rõ ràng là không có hi vọng, hắn vẫn không nên khiến người khác nghi ngờ. Nhưng hắn từng nghe người ta nói nếu chọc giận Tiêu Lê Hoa thì còn đáng sợ hơn là chọc tức Tạ Hữu Thuận nữa.
Sau khi Tiêu Lê Hoa về nhà thì chỉ thấy Tạ Hữu Thuận vẫn còn đang nấu sủi cảo với hai con trai, thấy nàng trở về thì lập tức nói: “Trở về đúng lúc, sủi cảo nấu xong rồi đây!”
Thạch Đầu lập tức đi lấy chén đũa rồi dọn ra bàn, Tiểu Mộc Đầu ngoan ngoãn bò lên ngồi trên ghế của mình.
Một nhà bốn người cười cười nói nói cùng ăn sủi cảo nóng hổi thơm ngào ngạt, ăn xong thì hai đứa nhỏ nói muốn đi chơi. Tiêu Lê Hoa nói chúng không được chạy nhanh, để tránh đau bụng, rồi mói để các con ra ngoài.
Tạ Hữu Thuận và Tiêu Lê Hoa ngồi trong nhà, một người đọc sách một người làm quần áo cho con trai, thỉnh thoảng thì Tạ Hữu Thuận sẽ nói nói một chút chuyện thú vị mà mình đọc được trong sách cho Tiêu Lê Hoa nghe, Tiêu Lê Hoa lại nói một chút cái nhìn của mình, khiến Tạ Hữu Thuận liên tục gật đầu, tình cảm vợ chồng càng thêm thâm hậu.
Thời điểm sau giờ Ngọ thì luôn ấm áp như vậy, không hi vọng nhất là có người đến quấy rầy, kết quả vẫn có chuyện xảy ra, Thạch Đầu và Mộc Đầu chạy về nhà nói Đại cô cô lại náo loạn ở trong nhà rồi.
Tạ Hữu Thuận nhíu mày, hiện tại hắn cũng đã mặc kệ người muội muôi Cát Tường này rồi, thế nhưng khi biết rõ trong nhà nàng xảy ra chuyện thì vẫn không thể thờ ơ được, hỏi Tiểu Thạch Đầu: “Tại sao lại náo loạn vậy?Vì sao đại cô cô của con lại đánh người?”
Tiểu Thạch Đầu lắc đầu nói: “Đại cô chỉ mắng đại cô phụ (dượng/chú theo cách xưng hô của Việt Nam: ở đây đang nói đến chồng của Cát Tường), còn đánh Nhị thúc nhà Đại cô phụ và người mà thúc ấy dẫn đến, mắng là hồ ly tinh.”
Tiểu Mộc Đầu nói: “Nhị thúc nhà Đại cô phụ nói Đại cô phụ sắp có con trai rồi… Nương, Đại cô sẽ sinh em bé sao?”
Tạ Hữu Thuận và Tiêu Lê Hoa liếc nhìn nhau, Tiêu Lê Hoa nói: “Lúc ta trở về có thấy Bạch Nhị vội vàng đánh xe lừa đến, trên xe còn có một cô nương.”
Tạ Hữu Thuận còn có gì mà không hiểu chứ, nếu thật sự là Cát Tường có thai thì sao muội ấy phải náo loạn như vậy. Lần này là do Bạch Đại gây ra chuyện rồi, nam nhân không có lương tâm, hiện tại còn ở trong mà của vợ mình mà lại dám đi tìm nữ nhân khác, cho dù Cát Tường thực sự không thể sinh con thì bọn có cũng có thể nhận con thừa tự hoặc là nhận nuôi một đứa bé. Nếu thật sự muốn tìm nữ nhân thì cũng phải thông qua Cát Tường, vụng trộm như vậy là đang mưu tính cái gì đây?!
Tiêu Lê Hoa thấy sắc mặt của Tạ Hữu Thuận liền biết rõ hắn muốn đi xem xem, nên cũng muốn đi cùng với hắn. Cho dù quan hệ giữa nàng và Cát Tường không tốt, nhưng cũng không muốn trong nhà nàng ta có thêm một nữ nhân khác, đây là đang đánh vào mặt của Tạ gia bọn họ, nói không chừng về sau còn gây ra nhiều phiền toái khác. Nếu có thể cắt đứt được phiền toái này thì cần phải cắt đứt!
Lúc Tạ Hữu Thuận và Tiêu Lê Hoa đến đã thấy Nhị ca Nhị tẩu đã đến rồi, bởi vì Cát Tường làm ầm ĩ nên việc này không giấu diếm được, ai cũng biết là Bạch Đại và biểu muội nhà mẹ đẻ của em dâu hắn đã ở cùng một chỗ còn làm ra đứa nhỏ nữa. Không ít người đều nghĩ lần này trong nhà Cát Tường thật sự phải gặp chuyện không may rồi. Sao mà Bạch Đại không muốn đứa bé này được chứ, nhưng muốn đứa nhỏ thì phải có luôn mẹ nó, sao Cát Tường có thể đồng ý được? “Tỷ tỷ, người để muội ở lại đi, về sau muội sẽ làm trâu làm ngựa hầu hạ người mà! Muội ăn không nhiều đâu, cũng không cần mặc, người hãy để muội được ở lại đi. Dù sao Bạch đại ca vẫn yêu thích ngài, huynh ấy chỉ là uống nhiều quá nên mới ở cùng một chỗ với muội thôi, muội sẽ không quấy rầy đến cuộc sống của hai người đâu, đến lúc đó muội nhất định sẽ sống yên phận. Cầu xin tỷ, để muội ở lại đi!” Cô nương kia nấp ở sau lưng Bạch Nhị điềm đạm đáng yêu cầu xin Cát Tường. Tuy là lớn lên bình thường, nhưng một khi khóc lên thì có dáng vẻ lê hoa đái vũ, trông càng điềm đạm đáng yêu, không ít người nghe xong nàng ta nói thì cảm thấy nàng ta cũng thật đáng thương.
Nhưng Tiêu Lê Hoa lại tuyệt đối không thấy cô nương kia đáng thương, nàng nhìn thế nào cũng cảm thấy nàng ta khóc thật giả tạo, còn có nàng ta đang nắm chặt lấy tay của Bạch Nhị, dính sát vào thân thể Bạch Nhị, hơn nữa khi nhìn Bạch Nhị thì ánh mắt có vẻ thảm thương. Cảnh này xem thế nào cũng cảm thấy quan hệ giữa nàng và Bạch Nhị còn không bình thường hơn cả quan hệ với Bạch Đại nữa. Dù sao Tiêu Lê Hoa cũng xuyên từ hiện đại đến, trải qua sự tẩy lễ của phim truyền hình nhiều năm, cho nên mới cảm thấy chỗ không đúng.
Cát Tường tức giận muốn điên rồi, tiến lên muốn đánh nàng ta thì bị Bạch Đại ngăn lại.
Bạch Đại biết rõ chính mình sắp có con thì trong lòng vừa mừng vừa sợ, hắn làm sao có thể không muốn con trai được. Thời điểm về nhà thăm nương và đệ đệ, hắn và cô nương này sau khi uống rượu vào lại ở cùng nhau, trong lòng hắn cũng kinh sợ, sợ bị Cát Tường phát hiện ra, hắn không muốn mất đi khoảng thời gian hiện tại. Cho nên cho nàng ta một khoản tiền, sau đó không qua lại nữa, không nghĩ đến nữ nhân này lại tìm tới! Hắn và Cát Tường ở cùng nhau nhiều năm mà vẫn chưa có con, khó khăn lắm mới có thì đã mất rồi, nhưng chỉ cùng nữ nhân này một lần thì đã có, hắn cũng rất muốn đứa bé này.
Nhưng chuyện này còn cần Cát Tường đồng ý, Bạch Đại không muốn buông tha cho Cát Tường, dù sao đã là phu thê nhiều năm, hơn nữa bọn họ cũng có được một căn nhà trong thôn này. Cát Tường lại có các ca ca ruột như vậy, ngày tốt đẹp vẫn còn ở phía sau.
Cát Tường hung hăng đánh Bạch Đại, làm sao nàng có thể nguyện ý tiếp nhận nữ nhân và đứa bé này chứ, nhưng mà Bạch Đại lại quỳ xuống trước mặt nàng. Nàng lại không muốn rời khỏi người nam nhân này, trong nội tâm nàng cũng ủy khuất, không biết phải làm sao, thấy Nhị ca và Tứ ca đến thì như thấy được tâm phúc, khóc lóc nói bọn họ phải làm chủ cho nàng.
Cát Tường ôm lấy Tử thị mà khóc, Tử thị chỉ có thể an ủi nàng, bất đắc dĩ mà nhìn về phía Tiêu Lê Hoa.
Tiêu Lê Hoa thầm nghĩ cho dù Cát Tường có không tốt thì cũng là người của Tạ gia, không thể bị người khác khi dễ được, cho nên nàng đi đến bên người Tạ Hữu Thuận nhỏ giọng nói ra phát hiện và cách nghĩ của mình cho hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./muon-ruou-giai-sau-ta-xuyen-ve-co-dai-lam-nong-phu/chuong-103-hoan.html.]
Trong lòng Tạ Hữu Thuận thầm buông lỏng, thầm nghĩ nếu sự thật giống như vợ mình đoán thì mọi chuyện còn có thể vãn hồi, cho nên hắn cười lạnh nói với Bạch Nhị: “Bạch Nhị, ngươi chẳng những tính toán chúng ta, mà ngươi còn tính toán cả ca ca ruột của ngươi nữa, có phải là lòng dạ của ngươi quá xấu xa rồi không? Đứa nhỏ trong bụng của Hạ thị này căn bản là của ngươi, ngươi muốn để đại ca ngươi nuôi con giúp ngươi thì cứ việc nói thẳng ra, tại sao còn muốn nhét thêm nương của đứa trẻ vào nữa hả. Ngươi cũng không hỏi xem đại ca ngươi có đồng ý hay không, hỏi một chút xem đại tẩu ngươi có đồng ý hay không?”
Bạch Nhị trừng mắt, nói: “Tạ Tứ ca, ngươi nói cái gì đó? Ngươi không thể nói bậy như vậy!”
Bạch Đại cũng trợn tròn mắt, hắn biết Tạ Hữu Thuận không phải là người sẽ đi nói bậy, hắn ta đã nói như vậy tất nhiên là có chứng bằng chứng rồi. Ngẫm lại cũng đúng a, Hạ thị vẫn luôn ở trong nhà của Nhị đệ, thời gian bọn họ ở cùng một chỗ còn nhiều hơn với mình, mà lúc chính mình trở về thì thấy đệ muội cũng không quá chào đón Hạ thị. Hiện tại nghĩ lại ánh mắt kia như là ánh mắt đang nhìn hồ ly tinh a! Bạch Đại càng nghĩ thì càng cảm thấy bản thân có khả năng là bị lừa rồi.
Bạch Nhị còn c.h.ế.t không thừa nhận.
Tiêu Lê Hoa nói: “Các ngươi còn tưởng rằng chuyện này thần không biết quỷ không hay hay sao? Việc này người trong thôn các ngươi không ai không biết, vừa vặn để cho ta nghe được, ta cũng lười quản mấy chuyện hỗn loạn trong nhà các ngươi,nhưng sự việc phát triển theo hướng này thì không tốt đâu!”
Bạch Nhị nghe xong lời này thì thật sự nghĩ rằng đã có người trong thôn phát hiển ra chuyện của hắn và Hạ thị rồi truyền đến đây. Hắn nghĩ chuyện này cũng không phải bí mật gì, đại ca của mình cũng không thể lừa được nữa, nên thoáng cái đã giống như bóng da bị xẹp xuống, thầm nghĩ lần này đã đắc tội cả đại ca và đại tẩu rồi, ngay cả Tạ gia cũng đắc tội theo, quan trọng là… khi trở về thì vợ của mình khẳng định sẽ ồn ào, bây giờ phải làm sao mới tốt đây!
Bạch Đại trừng mắt nhìn Bạch Nhị, hỏi hắn có phải là có chuyện như vậy hay không, Bạch Nhị không lên tiếng.Cát Tường đi qua nắm lấy cổ áo của Bạch Nhị tức giận mắng chửi hỏi rõ sự tình, còn muốn đánh cả Hạ thị đứng phía sau lưng Bạch Nhị. Bạch Nhị không còn cách nào nên đành phải thừa nhận.
Kết quả của trận khôi hài này chính là Bạch Nhị xám xịt dẫn Hạ thị ra khỏi thôn Hạ Cầu, Bạch Đại nói về sau hắn đừng bao giờ đến đây nữa. Hắn nghĩ sau này có lẽ mình cũng sẽ không trở về nhà nữa, hắn không tin nương của hắn không biết chuyện này, ngài ấy đang hùa theo Nhị đệ lừa gạt hắn, muốn để cho mình nuôi con trai nuôi nữ nhân của Nhị đệ, cuối cùng nói không chừng phần gia sản này cũng phải đưa cho bọn họ, hắn thật sự rất thất vọng và đau khổ.
Sau chuyện này Bạch Đại phải hao tổn rất nhiều khí lực để cầu xin Cát Tường tha thứ, cuối cùng thì Cát Tường vẫn tha thứ cho hắn.
Nhưng trong nhà của Bạch Nhị thì trải qua những ngày cãi nhau trở mặt, vợ của Bạch Nhị không thể nào chấp nhận việc biểu muội và bản thân nàng ta cùng chung một chồng. Thế nhưng trong bụng của biểu muội đã có con của hắn rồi, cuối cùng thì vợ của Bạch Nhị cư nhiên lại học theo cách làm trước kia của Cát Tường, giày vò Hạ thị khiến nàng mất đi đứa nhỏ, nhưng bởi vì như vậy nên nàng ta đã chọc giận Bạch Nhị và mẹ chồng của nàng. Đến cuối cùng thì Hạ thị cũng không rời khỏi, ngược lại trở thành bình thê. Bởi vì nàng ta đã mất đi con của mình nên đã hận thấu người biểu tỷ này, từ đó về sau hai biểu tỷ muội bọn họ bắt đầu coi nhà của Bạch Nhị như là chiến trường, nơi đó không còn một ngày nào yên bình nữa.
Cát Tường biết chuyện thì mắng một câu đáng đời, trải qua chuyện này, nàng phát hiện ra dù thế nào thì cũng cần phải dựa vào người nhà mẹ đẻ, phát hiện ra Nhị ca và Tứ ca đều là các ca ca có thể dựa vào. Tuy là bọn họ khá lãnh đạm với chính mình, nhưng nàng biết bọn họ vẫn còn quan tâm đến mình, bắt đầu chân thành nhiệt tình đối đãi với bọn họ và vợ con của họ.
Uông thị nghe Cát Tường kể lại chuyện này thì thái độ khi đối xử với con trai và con dâu trở nên tốt hơn chút. Tạ Sinh Tài nhìn thấy người thân chưa đến mức trở nên xa lạ với nhau, trong lòng cũng thoải mái hơn, thầm nghĩ về sau bọn họ muốn làm thế nào cũng được, chỉ cần đến thời điểm có khó khăn thì giúp đỡ lẫn nhau một chút là được. Ông cũng đã gõ con trai trưởng, con trai thứ ba và con gái lớn một phen, để cho bọn họ về sau đừng ồn ào nữa, phải sống cho tốt. Người của ba nhà đều gật đầu đáp ứng.
Ngươi một nhà Tạ gia mặc kệ trong lòng nghĩ thế nào, cuối cùng khi biểu hiện ra ngoài đều có vẻ hòa thuận vui vẻ rồi.
Theo thời gian thì cuộc sống của người dân thôn Hạ Cầu ngày càng tốt hơn, nhà của Tạ Hữu Thuận dẫn đầu thôn nuôi cá trong ruộng nước thành công, thu hoạch lúa nước, thu hoạch cá tươi, từng nhà lại chăn nuôi heo, còn có người nuôi thỏ nuôi gà, trở thành một thôn giàu có trong phương viên trăm dặm.
Một nhà của Tạ Hữu Thuận đã trở nên vô cùng giàu có, ruộng tốt trăm mẫu, ở trên thị trấn cũng có một vài cửa hàng, trong nhà cũng có không ít tiền đề dành. Vì để cho con trai thuận tiện đi học, bọn họ còn xây dựng một học đường rồi mời phu tử về dạy, những đứa nhỏ trong thôn muốn đi học không cần đi đến những thôn khác nữa rồi. Mọi người cũng đã sớm không biểu hiện ghen ghét, toàn bộ đều vô cùng cảm kích. Mà ngay cả Chu đại tẩu cũng bắt đầu dùng khuôn mặt tươi cười chào hỏi Tiêu Lê Hoa, chỉ ngóng trông Tiêu Lê Hoa không so đo với mình nữa, có cách làm giàu nào cũng chỉ cho nhà mình, để cho gia đình mình sống ngày một tốt hơn.
Tử Vũ vẫn chăm chỉ học bài, thằng bé vô cùng thông minh, rất có hi vọng sẽ thành công trong việc khoa cử. Phu thê Tạ Hữu Thái thì đang cố gắng tích trữ thêm nhiều tiền để sau này cho thằng bé dùng, mặc dù hai người có mệt mỏi nhưng mỗi ngày đều mang vẻ mặt tươi cười.
Tử Văn lại không muốn đọc sách nữa, lặng lẽ chạy lên thị trấn làm tiểu nhị, còn nói là sau này muốn là ông chủ tửu lâu, khiến cho Phương thị vô cùng tức giận, mấy lần kéo hắn về nhà thì hắn đều chạy đi lại. Cuối cùng Tạ Hữu Khang đành nói cứ làm theo ý nó đi, vì thế mà Phương thị còn sinh bệnh một hồi, trốn ở trong nhà một thời gian rất dài, bởi vì nàng ta cảm thấy không còn mặt mũi nữa.
Bây giờ Tạ Hữu Hòa trở nên thành thật hơn rất nhiều, chủ yếu là hiện tại vợ ở trong nhà không còn giằng co nữa, cả ngày luôn nói đến nhân quả báo ứng, nói đến mức hắn không còn dám làm chuyện xấu. Hơn nữa bởi vì lúc trước hai đứa con trai được Nhị thúc và Tứ thúc chúng nó cứu, nên hiện tại hận không thể đi làm con trai của hai nhà kia luôn. Ngay cả hắn cũng không thể nói bậy trước mặt hai con trai, nếu như bị các con nghe thấy thì hắn sẽ bị trách móc. Vì về già còn cần các con nuôi dưỡng, hắn cũng phải nỗ lực tạo dựng mối quan hệ tốt với ca ca đệ đệ nhà mình, không thể tính toán mưu mô nữa.
Bạch Đại và Cát Tường cũng an tâm mà sống, không bao giờ gây gổ với nhau nữa. Ngoại trừ nhà của Tạ Hữu Thuận thì cũng thường xuyên qua lại với nhà của ba ca ca. Bọn họ đều đang cố gắng bắt đầu qua lại với nhà Tạ Hữu Thuận một lần nữa. Hai phu thê nghĩ đến biện pháp lấy lòng con cái để nịnh nọt cha mẹ chúng, người trong thôn thấy được cũng bắt đầu hoài nghi là bọn họ muốn ôm Thạch Đầu Mộc Đầu về nhà nuôi. Đương nhiên là bọn họ không có lá gan này, hai đứa nhỏ này chính là mệnh của Tiêu Lê Hoa đó!
“Lê Hoa, ta lại có rồi!”
“Lê Hoa, ta cũng có!”
Dương Thảo và Trương Liên Hương cùng đi tìm Tiêu Lê Hoa, hai người đều đến báo tin vui, hai người bọn họ đều đồng thời có thai, Tiêu Lê Hoa nghe xong thì vô cùng hâm mộ, nàng cũng muốn sinh thêm một đứa bé nữa, nhưng mà bụng vẫn luôn không có động tĩnh. Dương Thảo và Trương Liên Hương đều khích lệ nàng không nên gấp gáp quá, nói là nhất định sẽ nhanh có thôi. Kết quả lời nói ra chưa được vài ngày, lúc Tiêu Lê Hoa đang làm cá thì đột nhiên nôn đến long trời lở đất, mời Triệu lang trung đến xem thì nói là đã có thai hai tháng rồi.
Tạ Hữu Thuận biết được vô cùng vui mừng, Tiểu Thạch Đầu và Tiểu Mộc Đầu cũng cao hứng nói là sắp có muội muội rồi, một người lớn hai đứa nhỏ bảo vệ Tiêu Lê Hoa giống như bảo vệ đồ sứ.
Một nhà bốn người đều ngóng trông nàng sinh một bé gái.Ngọc Nương đã sinh con trai rồi, còn cười nói sau này muốn trở thành thông gia, Dương Thảo cũng mong bản thân có thể sinh được con trai, cũng đến tranh một chuyến. Mà ngay cả Trương Liên Hương đang muốn sinh một bé gái cũng động tâm, muốn sinh thêm một bé trai a, ba người họ lại bắt đầu so sánh tính toán.
“Không ai được nhòm ngó nữ nhi bảo bối của ta cả!” Tạ Hữu Thuận trừng mắt nói.
“Không cho phép nhòm ngó muội muội!” Tiểu Thạch Đầu nói.
“Muội muội là của chúng con!” Tiểu Mộc Đầu cũng phồng má nói, không thể để muội muội bị người khác cướp đi được.
Tiêu Lê Hoa vuốt vuốt bụng thầm nghĩ, bảo bối a, sau này con sẽ là một tiểu gia hỏa hạnh phúc, cho dù không phải là một tiểu cô nương thì cũng sẽ rất hạnh phúc.
Hơn bảy tháng sau, Dương Thảo như nguyện sinh được một bé trai, khiến một nhà thôn trưởng vô cùng vui mừng. Ngay cả Cẩu Đản cũng vui vẻ trở lại, nói sau này nhất định sẽ mang đệ đệ đi chơi cùng, hiện tại mỗi ngày học bài thì Cẩu Đản đều muốn học cho đệ đệ xem. Cuối cùng Trương Liên Hương cũng không sinh được con gái, vẫn là một bé trai, Đồng Tiền có chút thất vọng, mỗi ngày cậu bé đều nghe Thạch Đầu Mộc Đầu nhắc đến muội muội, bé cũng muốn muội muội a. Chẳng qua là cậu bé cũng chỉ thất vọng một hồi rồi sau đó lại chạy đến xem Tiêu Lê Hoa, thầm nghĩ em bé thẩm thẩm sinh ra thì cũng là muội muội của mình a.
Trong sự chờ đợi của tất cả mọi người, Tiêu Lê Hoa sinh ra một bé gái, sáu cân sáu lượng, Tạ Hữu Thuận thật cao hứng, nói lục lục đại thuận, theo bản thân hắn, nhũ danh gọi là Lục Nhi.
Thời điểm Lục Nhi đầy tháng cũng được tổ chức rất lớn, người trong thôn thì không nói, Hoa Hằng mang theo Tiểu Tử Y, Triệu Lâm Đình mang theo Mai Hoa, Tiêu Đại Thụ mang theo mẹ già và vợ con đến tham gia.
Hiện tại Hoa Hằng đã sớm giải quyết xong chuyện trong nhà rồi, chuyện tâm chung sống ổn định với Tiêu Tử Y.
Triệu Lâm Đình và Mai Hoa cũng rất ân ái.
Hiện tại Tiêu Đại Thụ đã trở thành người giàu nhất thôn bọn họ rồi, cả nhà đều ăn mặc vô cùng tốt, chẳng qua là vẫn chất phác như cũ.
Còn có một ít người quen biết trên phương diện làm ăn cũng đều đến, mang theo không ít quà tặng.
Đợi đến lúc mọi người về hết thì người một nhà mới được nghỉ ngơi, toàn bộ đều ngồi trên giường gạch, chỉ có Lục Nhi là vô cùng có tinh thần mà kêu a a, phấn nộn như một nắm tuyết.
Tiêu Lê Hoa nhìn con gái, lại nhìn hai con trai đang chơi đùa với bé, ôn nhu nhìn qua chồng của mình, trong lòng cảm thấy rất thỏa mãn. Nàng nghĩ cuộc đời mình rốt cục cũng viên mãn rồi, hi vọng cuộc sống vẫn sẽ mãi viên mãn như vậy, cho đến khi kết thúc cuộc đời này.
Hoàn