Mượn Rượu Giải Sầu, Ta Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông Phụ - Chương 89
Cập nhật lúc: 2024-10-24 14:51:06
Lượt xem: 85
Lúa mạch của thôn Hạ Cầu bị người khác ác ý đốt cháy, hơn nữa không chỉ nhằm vào một nhà, chuyện này khiến cho quan phủ cũng không thể coi thường,đã nhanh chóng phái người đến.
Dân chúng ở nông thôn sợ nhất là quan gia, tuy bọn nha dịch chỉ là quan sai, nhưng cũng ăn cơm nhà quan. Hiện tại bọn họ đến tra án, từng bước từng bước hùng hổ, nhìn người nào cũng giống như là người phóng hỏa, khiến cho nam nữ già trẻ trong thôn Hạ Cầu bị dọa sợ không ít, sợ bị hoài nghi thành kẻ phóng hỏa, nên tất cả đều rất phối hợp. Nha dịch hỏi cái gì, bọn họ trả lời cái đó, đương nhiên đều cật lực loại người nhà ra ngoài, sợ bị hoài nghi thành người phóng hỏa.
Chẳng qua là trước khi hỏa hoạn xảy ra thì trời tối đen đến dọa người, mọi người đã sớm thu dọn xong chuyện bên ngoài rồi trốn vào nhà cả rồi, ngoại trừ kẻ phóng hỏa kia thì thật đúng là không còn ai ở bên ngoài nữa, cho nên không có người nào làm chứng.
Thôn trưởng quen biết Vương bộ đầu dẫn đầu đám nha dịch, liền nói lại với hắn: “Vương lão đệ, chuyện này ngươi hãy tận tâm một chút, nhất định phải tìm cho ra kẻ phóng hỏa, nếu không mọi người trong thôn của chúng ta sẽ sống trong chờ đợi lo lắng mất. Tên hung thủ này chính là gây khó dễ với tất cả mọi người trong thôn mà! Dám phóng hỏa đốt lương thực, đây là đang muốn mạng chúng ta! Lòng dạ quá đen tối đi!”
Vương bộ đầu gật đầu nói: “Chuyện này là tất nhiên, ta cũng xuất thân nông hộ, tất nhiên hiểu rõ tầm quan trọng của việc thu hoạch hoa màu này. Chỉ có điều ngay cả một nhân chứng cũng không có, vật chứng càng không thấy đâu, thật đúng là khó làm.”
Tạ Hữu Thuận cũng ở bên cạnh, cùng lúc nói: “Ta thấy người đó rất quen thuộc với địa hình trong thôn, cho dù không phải là người trong thôn chúng ta thì cũng là người của thôn lân cận.”
Lý Hưng cũng gật đầu nói: “Đúng là như vậy.”
Vương bộ đầu nói: “Có khả năng nhất chính là người của thôn Hạ Cầu các ngươi, người nọ thấy hôm qua bầu trời trở nên tối đen, thấy mọi người đều trốn vào trong nhà, cho nên mới chạy ra. Lại có thể nắm chặt chút thời điểm nhàn rỗi trước khi trời mưa để ra tay, đoán chừng cũng là tạm thời nổi lòng xấu xa.”
Thôn trưởng nghe xong thì trong lòng thở dài, ông cũng biết người phóng hỏa có khả năng nhất chính là người trong thôn hoặc là của các thôn gần đây, nhưng ông vẫn không muốn tin tưởng. Cho nên ông đề ra một chút nghi vấn về người của thôn Thượng Cầu với Vương bộ đầu, thôn Thượng Cầu cách thôn bọn họ cũng không xa, hơn nữa còn có thù oán với thôn bọn họ, cũng có khả năng làm như vậy.
Vương bộ đầu gật đầu, chẳng qua hắn hoài nghi nhất vẫn là người trong thôn Hạ Cầu gây án, không chỉ có hắn, còn rất nhiều người nghĩ như vậy.
Tạ Hữu Thuận nói: “Nếu như có người làm việc này thì người trong nhà sẽ biết, Vương bộ đầu có phát hiện thần sắc của người nào không đúng hay không?”
Vương bộ đầu cười lắc đầu nói: “Người có thần sắc không đúng thì rất nhiều, ai cũng sợ phải gánh tội cả.”
Thôn trưởng thở dài nói: “Một dám dân chúng trồng trọt, có ai mà không sợ bị gánh tội chứ? Hiện tại việc này một ngày không tra ra, trên đầu mỗi người đều treo một thanh đao, ai cũng sợ sẽ rơi trên cổ mình. Về sau không thể nói trước được là mỗi người đều sẽ hoài nghi người khác phóng hỏa, thôn này sẽ không yên ổn rồi! Chỉ mới được vài ngày tốt lành thì lại xảy ra việc này rồi, thật sự là tai họa a! Các ngươi có ai có thể đưa ra ý kiến để giúp đỡ điều tra hay không?”
Thôn trưởng nhìn mấy người Tạ Hữu Thuận, cũng nhìn nhìn Lý Hưng. Hiện tại ông không còn trông cậy gì vào Lý Long nữa rồi, thầm nghĩ nếu Lý Hưng có thể xuất đầu cũng tốt, những ngày này Lý Hưng đã khiến ông lau mắt mà nhìn. Ông thầm nghĩ nếu lần này con trai lại ra chút sức, vậy thì càng có thể khiến cho người trong thôn tin phục rồi.
Lý Hưng thấy cha nhìn bản thân mình, đã hiểu rõ cha có ý gì, nghĩ nghĩ nói: “Hiện tại không có nhân chứng cũng không có vật chứng, chỉ có thể tìm kiếm người bị hiềmnghi. Người ngày phóng hỏa ở nhiều chỗ như vậy, có lẽ là có thù oán với không ít người trong thôn. Ở sân phơi lúa thì đừng nói,người nào phơi lúa mạch ở tại nhà mà bị phóng hỏa thị nhất định là có cừu oán với người này.”
Vương Đại Sơn vỗ tay nói: “Đúng vậy! Nếu tìm kiếm như vậy thì dễ dàng rồi, nếu thật là người trong thôn phóng hoả, vậy thì những người có lượng thực bị đốt sẽ thoát khỏi hiềm nghi. Tương tự, những người có lương thực không bị đốt cháy thì ngược lại có khả năng là người phóng hỏa!”
Vương bộ đầu gật đầu nói: “Có lý, nhưng mà nếu như tên hung thủ kia vì thoát khỏi hiềm nghi mà đốt cả lương thực của nhà mình thì sao? Có thể sẽ oan uổng cho người tốt hay không?”
Tạ Hữu Thuận nói: “Cũng có khả năng này, nhưng mà nông dân đều coi lương thực nhà mình như là mạng sống, không thể đơn giản xuống tay được đâu.”
Nói đến nói đi, cuối cùng ai cũng cho rằng trước tiên cứ tìm kiếm người hiềm nghi từ trong các nhà không bị tổn thất đã.
Vương bộ đầu nói: “Chuyện này nếu chỉ dựa vào chúng ta thì không được, các ngươi cũng phải ra chút sức. Những thôn dân kia vừa thấy chúng ta thì giọng nói đã trở nên run rẩy rồi, không phóng hỏa cũng có bộ dáng chột dạ. Nếu là nghi lầm người tốt cũng phiền toái. Phải vất vả các ngươi nói thêm ít lời, nghĩ thêm biện pháp rồi. Mặt khác tốt nhất là nên có nhân chứng, nếu có người báo lại cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
Thôn trưởng nghe xong thì nhíu mày, ý kiến để người khác báo cáo này, nếu như là người có lương thực bị đốt cháy sẽ dốc sức liều mạng tìm người hiềm nghi. Nhưng nếu trong nhà không xảy ra việc gì, còn biết rõ điều gì đó thì sẽ đắn đo suy nghĩ có nên nói ra hay không. Nông dân có người thành thật thì cũng có người có mưu mô, có người nhiệt thành thì cũng có kẻ tiểu nhân, mà người sợ đắc tội hung thủ phóng hỏa thì khẳng định là chiếm đa số. Chẳng qua là có đạo lý, người c.h.ế.t vì tiền chim c.h.ế.t vì ăn, nếu có chỗ tốt thì khẳng định mọi người đều làm.
Vương Đại Sơn nghe thôn trưởng nói xong thì lập tức nói: “Không phải là chỗ tốt sao? Nếu ai có thể cung cấp manh mối bắt được tên hung thủ này thì cho bạc! Ta ra năm lượng!”
Lần này trong nhà Vương Đại Sơn cũng bị đốt lương thực, năm nay vốn thu hoạch được nhiều lương thực, nhưng lần này thoáng cái đã tổn thất một nửa, trong lòng của hắn rất tức giận, hận không thể đánh cho kẻ phóng hỏa một trận.
Tạ Hữu Thuận nghe xong thì nói: “Nhà ta cũng ra năm lượng!” Tạ Hữu Thuận thầm nghĩ kẻ phóng hỏa này thật sự là lòng dạ quá độc ác rồi. Lần này dám đốt nhiều lương thực như vậy, nói không chừng lần sau còn dám đốt nhà ở. Hắn không muốn để cho vợ con gặp một chút nguy hiểm nào. Người này nhất định phải bắt được, không chỉ năm lượng, cho dù là năm mươi lượng hắn cũng bỏ ra.
Tạ Khánh Phong tất nhiên cũng sẽ ra tiền, lần này nhà hắn ngược lại không có gì tổn thất, nhưng mấy nhà có quan hệ tốt với hắn đều có tổn thất. Hiện tại trong tay hắn cũng dư dả, tất nhiên là sẽ tận lực.
Lý Hưng nghe xong cũng liền vội nói xuất tiền. Thôn trưởng nhìn con trai thì trong nội tâm cảm thấy thỏa mãn, thầm nghĩ hiện tại nhi tử sống ngày càng tốt, năm lượng bạc này nói cái là lấy ra được, hơn nữa còn hào phóng, có bộ dáng của thôn trưởng. Hơn nữa mấy người trẻ tuổi có nhân duyên lại có thể làm ăn nhất trong thôn như Tạ Hữu Thuận và Vương Đại Sơn cũng có quan hệ tốt với hắn, càng là trợ lực, tin tưởng về sau sẽ không có người phản đối chuyện ông truyền vị trí thôn trưởng cho người nhà. Ông vui mừng cũng nói sẽ ra năm lượng.
Vương bộ đầu và mấy nha dịch thấy thôn Hạ Cầu này bây giờ đã thật sự giàu có rồi, lần này ra tay thật đủ sảng khoái, còn nghĩ đến số tiền lúc trước kín đáo đưa cho hắn, quyết định càng thêm ra sức. Đối với mấy người ra tiền này cũng càng thêm khách khí nhiệt tình.
Người trong thôn thấy Vương bộ đầu nói chuyện với mấy người họ thì rất hâm mộ. Có người nói nếu lúc trước khi nhà của Tạ Hữu Thuận còn chưa tốt lên mà tạo quan hệ tốt với bọn họ thì nói không chừng bây giờ cũng có thể đi theo hắn phát tài như mấy người Vương Đại Sơn và Tạ Khánh Phong rồi. Chỉ tiếc trên đời này không có thuốc hối hận, hiện tại chỉ có thể không đắc tội bọn họ, sau đó lại cố gắng lấy lòng. Vốn còn có vài người trong lòng bốc lên nước chua, nói vài lời chua cay, nhưng đến khi thấy thôn trưởng nói rằng tiền sẽ dùng để thưởng cho những người cung cấp manh mối, những người này không còn nói lời chua chát nữa, tất cả đều bị số tiền kia hấp dẫn.
Sau đó Tạ Hữu Thái và vài thôn dân cũng ra tiền, số tiền treo thưởng ngày càng nhiều, đạt đến ba mươi hai lượng! Chỉ cần cung cấp manh mối bắt được kẻ phóng hỏa, chẳng những có thể được người trong thôn cảm kích mà còn có thể có được ba mươi hai lượng bạc, chỗ tốt lớn như vậy thoáng cái đã khiến cho người của thôn Hạ Cầu vui mừng muốn chết. Ai ai cũng hi vọng tiền sẽ thuộc về mình, cho nên đôi mắt đều mở to hơn bình thường, muốn tìm ra người hiềm nghi, đầu cũng bắt đầu chuyển động, hồi tưởng lại ai là người có hiềm nghi đốt lửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./muon-ruou-giai-sau-ta-xuyen-ve-co-dai-lam-nong-phu/chuong-89.html.]
Người của thôn Hạ Cầu thoáng cái giống như đều trở thành quan sai, ngoại trừ người trong nhà thì nhìn ai cũng giống như kẻ phóng hỏa.
Thôn Hạ Cầu rất náo nhiệt, thôn Thượng Cầu cũng không yên ổn, bởi vì thôn bọn họ ở gần thôn Hạ Cầu, lúa mạch của thôn Hạ Cầu bị đốt thì thôn bọn họ cũng thành đối tượng bị nghi ngờ của nha dịch, khiến cho người của thôn Thượng Cầu vừa tức giận vừa sợ hãi. Nhưng mà vẫn có nhiều người trong lòng rất hả hê, thôn Hạ Cầu ngày càng tốt lên, may mắn hơn thôn của bọn họ, khiến cho mấy người trước giờ luôn ưỡn n.g.ự.c ngẩng đầu liếc mắt nhìn người trước mặt người thôn Hạ Cầu đều cảm thấy không phục, cho nên thấy thôn Hạ Cầu không may thì bọn họ tất nhiên là vui vẻ. Chỉ có điều e ngại về sau còn phải dựa vào việc thôn Hạ Cầu bán thịt heo và học nuôi cá trong ruộng nên bọn họ không biểu hiện quá rõ ràng.
Thôn trưởng của thôn Thượng Cầu mang người đến nhà của Lý Cao biểu đạt quan tâm một chút, nói mình nhất định sẽ quan sát người trong thôn mình thật tốt. Nếu thực sự phát hiện hung thủ phóng hỏa thì nhất định sẽ trói người mang qua, đầy đủ biểu đạt tâm tư lấy lòng, chẳng qua cũng biểu đạt người của thôn bọn họ không thể nào làm việc như vậy.
Thật ra Lý Cao cũng biết rõ người trong thôn mình phóng hỏa là khả năng lớn nhất, nhưng ông vẫn tình nguyện tin tưởng là người ngoài thôn làm việc này. Cho nên khi thôn trưởng thôn Thượng Cầu nói chuyện thì cũng chỉ ậm ừ, trong lòng thầm nghĩ lúc trước thời điểm người trong thôn các ngươi khi dễ chúng ta thế nào, hiện tại cũng cho các ngươi nếm thử mùi vị này.
Từ nhà thôn trưởng đi ra thì vừa vặn đụng phải mấy người Tạ Hữu Thuận và Tạ Hữu Thái. Người khác còn dễ nói, nhưng mà người Tạ gia ngay cả sắc mặt tốt cũng không cho bọn họ. Lúc trước bọn họ suýt chút là trở thành thân gia, nhưng Như Ý lại bị từ hôn, khiến cho Tạ gia và Như Ý đều mất mặt, cuối cùng Như Ý phải làm thiếp cho người ta, càng vì chuyện này cả nhà náo loạn không yên. Hiện tại người của Tạ gia thấy họ có thể không đánh không mắng đã xem như không sai rồi.
“Nhìn y phục mà Tạ huynh đệ mặc trên người đi, tất cả đều là vải mịn, nghe nói là không rẻ hơn tơ lụa bao nhiêu, không ít đại gia đình đều thích mặc, bọn họ sống thật là tốt.” Trong đám người đi cùng thôn trưởng Cao có người lên tiếng.
Bên cạnh có người phụ họa nói: “Đúng vậy a, còn có mấy người bên cạnh bọn họ ăn mặc cũng tốt nữa, xem quan hệ giữa bọn họ khá thân thiết, nghe nói không ít lần cùng phát tài với Tạ lão tứ đâu. Nếu lúc trước chúng ta có quan hệ tốt với Tạ lão tứ thì hiện tại không chỉ là buôn bán thịt heo, ngay cả chuyện nuôi cá trong ruộng kia cũng có thể cùng theo nữa đó, khẳng định là có thể phát tài rồi. Ngay cả người tron thôn cũng có thể thơm lây, chắc chắn sẽ không thể sống kém hơn thôn Hạ Cầu bây giờ, nhớ ngày đó thôn chúng ta thế nào, rồi nhìn xem hiện tại đi, aizz!”
Mấy người đều nhìn qua thôn trưởng, trong nội tâm đều có chút oán ông, nếu không phải ông từ hôn với Tạ gia, với trình độ được sủng ái yêu thích của Như Ý ở Tạ gia thì nhất định có thể giúp thôn Thượng Cầu thơm lây, đáng tiếc a.
Những người này đều không nhớ ngày đó bọn họ đều cảm thấy thôn trưởng Cao từ hôn là rất tốt, bởi vì con dâu hiện tại của thôn trưởng Cao chính là con gái của thôn trưởng thôn Ngũ Cốc. Lúc trước khi cầu sập, thôn bọn họ đã hạ quyết tâm dùng cầu của thôn Ngũ Cốc để qua sông, bọn họ cho rằng việc hôn nhân này mới là có lợi nhất.
Thôn thôn trưởng Cao nghe những người này nói mà trong lòng âm thầm nén giận, ông cũng không muốn mọi chuyện như vậy, nhưng trên đời lại không có chuyện đã hối hận. Hiện tại con trai và con dâu ông sống với nhau như gà bay chó chạy, người nhà mẹ đẻ của con dâu cũng không ít lần đến làm chỗ dựa cho con dâu. Uy nghiêm của một thôn trưởng như ông cũng là một ngày không bằng một ngày, còn không thư thái như đối thủ cũ ở thôn Hạ Cầu!
Về đến nhà thì thôn trưởng Cao thấy cửa phòng con trai vẫn còn đóng kín, hỏi vợ mình xem hai phu thê có ở nhà hay không.
“Con dâu đi ra ngoài tìm người nói chuyện phiếm rồi…, con trai thì không biết đã chạy đi đâu!” Vợ của thôn trưởng Cao có chút hầm hừ nói, từ khi con dâu biết trong lòng con trai còn băn khoăn đến Như Ý của thôn Hạ Cầu thì đã không còn giống như lúc trước, suốt ngày đều nghiêm mặt, giống như một quả pháo động một chút thì sẽ phát nổ. Còn con trai thì cả ngày cứ như bị mất hồn, làm gì cũng không có tí sức lực, nếu không phải luôn luôn bận rộn thì đều sắp thành một người rảnh rỗi thích chơi bời lêu lổng rồi!
Thôn trưởng Cao nghe xong thì thở dài.
“Cha, nương, con đã trở về!” Đang nói chuyện, Cao Đại Lang đã trở về, một tay cầm một khối thịt ba chỉ, một tay cầm theo một con thỏ, vẻ mặt tươi cười đi nhanh vào nhà, “Nương, con mua một cân thịt heo về này, trên đường trở về vừa vặn đụng phải một con thỏ bị thương nên con nhặt về! Nương làm ăn đi, cha, hôm nay hai người chúng ta cũng uống một chút! Trong nhà không phải còn một vò rượu sao? Cũng đừng giữ lại nữa!”
Vợ của thôn trưởng Cao vừa mừng vừa sợ, thầm nghĩ sao hôm nay con trai lại cao hứng như vậy, còn có vận khí tốt mà bắt về được một con thỏ nữa chứ? Chẳng qua đây cũng là chuyện tốt, nàng lập tức giật chủ nhà một cái, để cho hắn không xụ mặt với con trai nữa rồi mới rạo rực nhận thịt và thỏ.
“Ai da! Con thỏ này thật là mập, vận khí của Đại Lang cũng thật tốt! Nương làm thịt cho các con ăn, chờ một chút!”
“Con đi đâu vậy! Gặp phải chuyện tốt gì mà vui vẻ thế?” Thôn trưởng Cao nói, hiểu con không ai khác ngoài cha, ông cảm thấy hôm nay con trai vui mừng như vậy là có chút khác thường, nhất là sau những ngày nặng nề như vậy mà lại đột nhiên vui vười, càng khiến hắn khó hiểu.
Cao Đại Lang cười nói: “Bắt được con thỏ nên cao hứng thôi!”
“Không đúng! Con là mua thịt heo trước rồi mới bắt được thỏ đúng không? Nếu bắt được thỏ trước thì con đã không cần mua thịt heo rồi, vô duyên vô cớ con lại mua thịt heo làm gì? Đừng cho là ta không hiểu tính con! Nếu con mất hứng thì sẽ không mua thịt heo về, đoán chừng là đã sớm đi quán rượu uống rượu rồi!” Thôn trưởng Cao nói, đứa con này của hắn là như vậy, hắn hiểu rõ, cho nên gần đây cũng không cho hắn quá nhiều tiền.
Cao Đại Lang ấp a ấp úng nói: “Cha, xem ngài nói con thế nào kìa, con chỉ mua cho người chút thịt heo ăn mà người còn đoán đông đoán tây, sớm biết vậy đã không mua rồi. Con đi uống nước rồi giúp nương làm thỏ đây, dọc đường đi về đã nóng c.h.ế.t rồi!” Nói xong xoay người rời đi.
Thôn trưởng Cao cau mày, nhưng nghĩ đến con trai khó có khi vui vẻ như vậy…, ông cũng không nghĩ nhiều nữa. Hiện tại ông chỉ hi vọng con trai đừng vì Như Ý kia mà hoang phế, có thể sống thật tốt với con dâu, cả nhà bọn họ đều qua ngày tốt lành.
Vợ Đại lang trở về vừa thấy có thịt thì khuôn mặt luôn cứng đờ rốt cục cũng lộ ra bộ dáng tươi cười, giúp đỡ mẹ chồng đem thịt mang lên bàn, thấy vẻ tươi cười trên mặt nam nhân nhà mình, nàng vốn sững sờ, sao đó trong lòng lại vui vẻ. Náo loạn những ngày này khiến nàng cũng mệt rồi, mọi người bên nhà mẹ đẻ đều khích lệ nàng, nàng cũng muốn sống vui vẻ với hắn. Chỉ là Cao Đại Lang lại suốt ngày náo loạn với nàng, nàng cũng không muốn yếu thế, cho nên mới luôn xụ mặt, thấy hắn không buồn bực nữa, nàng cũng muốn nhân cơ hội này hòa hoãn quan hệ.
Thôn trưởng Cao cùng vợ của hắn vừa thấy con trai con dâu cuối cùng cũng lộ ra vẻ vui cười, trong lòng đều cao hứng, nói bọn họ mau ăn cơm, vợ của thôn trưởng còn liên tục gắp thịt cho con dâu, vợ của Đại Lang đến vui vẻ.
Cao Đại Lang thấy vợ ăn đến nỗi miệng đầy dầu mỡ, lộ ra bộ dáng vô cùng thô lỗ, không khỏi nhíu mày, trong lòng hắn thầm nghĩ nàng ta thật sự là kém Như Ý quá nhiều. Nghĩ đến Như Ý, lông mày hắn lại buông lỏng ra, khóe miệng cũng lộ ra vẻ tươi cười, hắn cúi đầu miệng lớn ăn thịt, trong nội tâm không ngừng suy nghĩ/
Thôn Thượng Cầu là có hiềm nghi, nhưng cũng rất ít, mọi người của thôn Hạ Cầu đều đưa mắt đặt trên người những thôn dân trong thôn mình. Mỗi ngày đều có thể nghe được tiếng cãi nhau, những người vốn có mâu thuẫn với nhau thì quan hệ càng thêm ác liệt, động một chút sẽ đề cập đến chuyện phóng hỏa, luôn luôn sẽ có người bị oan uổng, sau đó rửa sạch hiềm nghi, náo loạn khiến lòng người bàng hoàng.
Cứ như vậy trôi qua hơn mười ngày, tất cả mọi người đều có chút nhụt chí.
Tiêu Lê Hoa nhìn hai con trai đang ngủ trưa, nói với Tạ Hữu Thuận: “Cứ như vậy mãi chưa bắt được kẻ phóng hỏa thì người trong thôn đã nhiều thêm không ít kẻ thù rồi.”
Tạ Hữu Thuận cũng có chút bất đắc dĩ nói: “Chỉ cần hung thủ ở trong thôn thì cuối cùng sẽ có ngày lộ ra. Ta cũng không tin bắt không được! Vì sự an bình của thôn này, vì sự thái bình của chúng ta, người này nhất định phải bắt được!”
Tiêu Lê Hoa gật đầu, nhà bọn họ ở rìa thôn, cách sân phơi lúa rất xa, nhưng kẻ phóng hỏa vẫn chạy đến đây không buông tha cho họ, như vậy thì kẻ này có thù với nhà mình rất sâu a, không bắt được người này thì nội tâm nàng cũng bất an, lại nhìn qua hai đứa con trai, nàng nghĩ có đưa ra thêm chút tiền thưởng thì cũng phải bắt được kẻ này.