Mượn Thọ Sinh Hồn <Series Kim Giác Kỳ Đàm> - Chương 22
Cập nhật lúc: 2024-07-28 19:32:32
Lượt xem: 415
Lúc đó đã gần đến ngày đầu năm, thời tiết rất lạnh, ngoại trừ buổi sáng mở một lúc để thoáng khí ra thì sẽ đóng chặt lại.
Mẹ còn tưởng là tôi đã mở cửa sổ nhưng tôi bảo không phải, trước khi đi ngủ đã đóng cửa rồi, tôi cùng mẹ tiến đến xem.
Cửa sổ không chỉ mở mà trên bậu cửa sổ thẳng đứng còn có vài vết đen.
Sau khi nhìn kỹ hơn một lúc, tôi dần dần có thể nhận ra chúng
Là một số dấu tay và dấu chân. Có vẻ như thứ đó đã trèo vào qua cửa sổ rồi lại đi ra ngoài.
“ y da…” Mẹ tôi chỉ vào dấu tay trên mép cửa sổ với vẻ mặt nhăn nhó.
Hiếm khi tôi thấy mẹ tôi có vẻ sợ hãi như vậy, tôi cảm thấy chuyện lần này không lành nên hỏi:
“Rốt cuộc là sao vậy mẹ?”
"Thần giữ nhà chúng ta đã bị con ma bên ngoài này dọa sợ rồi."
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Nói xong mẹ tôi quay lại nhìn tôi.
“Rốt cuộc thì con đã chọc giận thứ gì thế?”
32.
Ngày hôm sau là thứ bảy, tôi gọi điện cho giáo viên xin nghỉ phép, nói rằng bản thân bị cảm, nhưng thực ra là ở nhà làm lễ thanh tịnh.
Đây vốn là một nghi thức rất đơn giản và thường thấy, thường được tổ chức khi chuyển đến nhà mới, nhưng nếu đã ở một thời gian rồi lại thực hiện nghi thức này thì phiền phức rồi.
Chỉ có hai lý do:
Căn nhà đã gặp phải chuyện không may.
Hoặc là căn nhà đã bị bên ngoài lẻn vào một hồn ma còn dữ hơn cả thần giữ nhà.
Tôi không dám hỏi mẹ tình hình cụ thể thế nào, chỉ cắm đầu chuẩn bị.
Đầu tiên là lúa, nếp, cao lương, đậu xanh và đậu đen, ngũ sắc ngũ cốc, mỗi thứ ba lạng, chuẩn bị thêm nước tinh khiết, rượu trắng, nhang, nến và giấy đỏ.
Mẹ tôi sớm đã đuổi cha tôi ra ngoài, đóng chặt cửa sổ, kéo kín rèm và bắt đầu bày bàn cùng.
Sau khi đốt xong nến, mẹ và tôi nắm lấy đống ngũ cốc đủ màu sắc trên bàn cúng, ném khắp nơi trong nhà, luôn miệng tụng:
“Nhà này có chủ, kính cáo bốn phương, cần đi thì đi, cần đến thì đến, lương thực ngũ cốc, từng đời cúng bái, Trạch Thần về lại, tà ma nhường chỗ.”
Ngũ cốc rơi vãi trên mặt đất, âm thanh khác với lúc bình thường, lúc bật nảy lên cao hơn, khi rơi xuống, tốc độ cũng nhanh hơn, như bị một lực nào đó hút xuống.
Trong phòng nhanh chóng vang lên những tiếng xào xạc khiến tôi nổi cả da gà.
Lai rải thêm một nắm, âm thanh cuối cùng cũng trở lại bình thường.
Lễ xong, dọn dẹp bàn cúng, tôi hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./muon-tho-sinh-hon-series-kim-giac-ky-dam/chuong-22.html.]
" m thanh vừa rồi là như thế nào vậy?"
Mẹ tôi bày ra vẻ mặt đáng tiếc, đáp:
"Tối qua thần giữ nhà đều bị dọa sợ, khóc suốt một đêm, muốn rời đi, nhưng bây giờ lại đã chịu ở lại rồi."
"Cái gì?"
Tôi còn tưởng rằng mình đã nghe nhầm, cứ ngỡ việc thanh tịnh nhà cửa còn phải nhờ vào họ, không ngờ rằng mình chỉ đang an ủi họ nên tôi nói:
"Con còn không khóc, sao họ lại khóc rồi?"
"Ăn nói với thần giữ nhà kiểu gì đấy?"
Mẹ tôi nhìn tôi như muốn đánh tôi một trận, chỉ vào tôi và nói:
"Mày không khóc là vì mày chưa nhìn thấy thứ đó thôi, thấy rồi thì có mà vãi cả ra quần!"
33.
Lúc đó tôi không hiểu vì sao thần giữ nhà lại sợ “người bạn” bên ngoài kia.
Sau này, khi bước chân vào xã hội thì tôi hiểu ra rồi.
Thần giữ nhà, cho chút mặt mũi thì gọi một tiếng thần, nếu không, thì cũng chỉ là một cô hồn dã quỷ ăn chùa ở chùa, thỉnh thoảng làm chút việc của bảo vệ.
Nếu nhân viên bảo vệ gặp phải một tên côn đồ xã hội đen thì sợ đến phát khóc thì cũng là điều bình thường, âu cũng có chút đáng thương.
Tôi tưởng việc bắt nạt chỉ tồn tại ở thế giới con người, mẹ tôi nói rằng dù là thần, ma, tiên, yêu quái hay si, mị, võng lượng và yêu tinh, nếu không có năng lực hay lai lịch thì dù ở đâu cũng sẽ bị bắt nạt.
Bây giờ mẹ tôi chỉ muốn biết tôi đã trêu nhầm thứ gì.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì tôi cũng không biết.
Qua nhiều năm như vậy, tôi càng ngày càng quen thuộc với những thứ đó, nếu thật sự đụng phải họ, nhất định sẽ phát hiện ra được.
Lần cuối cùng tôi nhìn thấy những “người bạn” là ở trên người Lưu Tiểu Huệ.
Sau đó, Vương Diễm và Chu Lâm cũng gặp phải chuyện tương tự.
“Người bạn” này muốn làm cái quái gì vậy?
Mẹ tôi lấy ra một vài cuốn kinh văn từ tủ sách, bảo tôi sáng tối đọc qua một lần, những chuyện khác thì đừng nghĩ đến nữa.
"29, 30, 31..."
Mẹ tôi bấm đốt ngón tay đếm ngày.
"Chỉ còn hai ngày rưỡi nữa thôi, nếu như trong hai ngày rưỡi này không có chuyện gì xảy ra thì cả đời này của con coi như là ổn rồi.”
Tôi đáp lời: “Vâng”