Mượn Thọ Sinh Hồn <Series Kim Giác Kỳ Đàm> - Chương 38
Cập nhật lúc: 2024-07-28 19:44:07
Lượt xem: 459
Lão Tề kinh ngạc nhìn những người đi vào.
"Thầy Tề, trước đây em từng đến đây học hội họa, em tên là Trần Vỹ."
Ngay lúc lão Tề đang bối rối thì Trần Vỹ đi tới, ngồi xổm xuống nhìn tôi.
Cậu ấy mặc áo khoác da và đang cầm mũ bảo hiểm trên tay, hẳn là đi xe máy đến đây, trên người còn vương chút khí lạnh.
"Nhanh……"
Tôi muốn Trần Vỹ chạy ra ngoài và gọi cảnh sát, nhưng không ngờ cậu ấy đột nhiên ngồi xuống và ôm tôi.
Đừng nói là tôi, lão Tề cũng sợ hãi.
Tôi không cử động gì, ngơ toàn tập.
Nhưng sau đó, tay chân tôi đột nhiên có thêm sức lực.
53
Lão Tề đột nhiên phản ứng lại, nghi hoặc nhìn Trần Vỹ.
"Mày... mày vào bằng cách nào?"
Trần Vỹ lấy chìa khóa ra rồi ném cho lão Tề.
“Trong hộp điện nước có chìa khóa dự phòng, thầy quên à?”
Tôi nhìn vẻ mặt của Trần Vỹ khi nói chuyện, có chút xấu xa lại có chút đáng yêu.
Trái tim tôi đập thình thịch.
"Tiểu Lôi?"
Không thể nào, cô ấy rõ ràng hồn phi phách tán ngay trước mặt tôi.
Trần Vỹ mỉm cười với tôi.
"Cảm ơn cậu vừa nãy đã chừa tôi đường lui."
Tôi chợt sực tỉnh.
Đó là xương quai xanh.
Thời điểm Tiểu Lôi bị bùa Phật, cô đã chui vào xương quai xanh, sau đó chạy ra rồi chiếm lấy xác Trần Vỹ, cưỡi xe máy lao tới đây, Trần Vỹ nói bản thân có thể lái lên đến 100, quả thật là không nói phét.
Tôi kích động nhìn Trần Vỹ...không, là Tiểu Lôi, nhất thời không biết phải nói gì.
"Tôi chỉ có thể sử dụng thân thể này trong chốc lát, cậu phải nắm bắt!" Tiểu Lôi nói với tôi.
Nói đến đây, cô đột nhiên đổi giọng: “Nếu có chuyện gì muốn nói thì hãy đế lát nữa nhé, bảo bối.”
Lão Tề đột nhiên cầm bùa Phật lao về phía Tiểu Lôi, tôi lập tức dùng kiếm Táo Mộc bảo vệ cô ấy.
"Được rồi bảo bối, lui về sau nhé."
Lần này tôi muốn bảo vệ cô ấy.
Tiểu Lôi chậm rãi đứng ở chân tường, thân thể vốn đã rất yếu ớt.
Lão Tề mỉm cười, lấy con d.a.o rọc giấy trên bàn ra và nhìn chúng tôi với nụ cười nham hiểm.
"Ha ha ha, vẫn coi ả như bảo bối sao, mấy năm trước ông đây chơi cô ấy đến chán rồi!"
Cơn tức giận lại ập lên đầu tôi, lao tới giằng co với lão Tề, tôi như quên mất đau đớn và sợ hãi, chỉ muốn g.i.ế.c c.h.ế.t tên súc sinh này.
Sau khi tôi và Lão Tề vùng vẫy lăn lộn trên mặt đất một lúc thì bế tắc, không thể cử động gì được nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./muon-tho-sinh-hon-series-kim-giac-ky-dam/chuong-38.html.]
Thanh kiếm gỗ của tôi ấn trước n.g.ự.c hắn ta, còn con d.a.o rọc giấy của hắn thì ấn vào bụng tôi.
Những giọt m.áu rơi xuống đất, bụng tôi đau nhức.
Lão Tề liếc xuống thanh kiếm Táo Mộc của tôi rồi cười lớn.
"Kim Giác, mày lấy dùng kiếm gỗ lừa quỷ sao?"
Tôi nhìn vào mắt hắn, gằn từng chữ:
"Ai nói kiếm gỗ không g.i.ế.c được người?"
Lão Tề chợt run lên, nhận ra mũi kiếm đã xuyên dọc theo đường xương sườn của mình, một bông hoa màu đỏ như đang nở trên chiếc áo sơ mi trắng trước n.g.ự.c của hắn, dần dần lan rộng.
“Ơ… ơ… ơ…”
Tôi rút kiếm đứng dậy. Lão Tề ôm ngực, co rúm người không nói nên lời.
Tiểu Lôi lo lắng đi tới nhìn xem.
Tay tôi đang cầm một con d.a.o gãy, con d.a.o rọc giấy của hắn vừa bị tôi làm gãy.
Bụng tôi chỉ bị thương ngoài da một chút thôi.
Tiểu Lôi nhe răng đi về phía lão Tề, tôi nhanh chóng ngăn cô ấy lại, sau khi đánh một trận, tôi bình tĩnh lại rất nhiều.
Tất cả những oán hận của Tiểu Lôi đều do tên cặn bã lão Tề gây ra, nếu không giải quyết được mối hận thù của mình, cô ấy sẽ mãi mãi là một hồn ma sống.
Tôi muốn giải quyết mối hận thù của Tiểu Lôi.
Lão Tề ôm ngực, không cách nào đứng dậy được, nhìn tôi với vẻ mặt cầu xin.
"Kim Giác, Kim Giác, có muốn vào Học viện Mỹ thuật Trung Ương không? Thầy có quan hệ..."
Tôi không nhìn lão Tề , chỉ nắm lấy tay Trần Vỹ, hỏi Tiểu Lôi:
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
“Cô vẫn còn tức hắn ta à?”
"Ừm."
Lão Tề quỳ trên mặt đất bắt đầu cầu xin:
"Kim Giác, Kim Giác, cuộc sống của em chỉ vừa mới bắt đầu, đừng vì một con ma mà phải hối hận mãi mãi, không đáng đâu!"
"Đúng vậy." Tiểu Lôi nói với tôi, "Tôi không thể để cho cậu bị liên lụy."
Lão Tề một tay cầm bùa Phật, căng thẳng nhìn chúng tôi rồi nói:
"Đúng, đúng, đúng, chúng ta đều là người lớn, lý trí một chút, chuyện gì cũng dễ dàng bàn bạc, tình cảm không giải quyết được vấn đề..."
Tiểu Lôi lạnh mặt, lấy ra một chai thủy tinh lớn từ tủ bên cạnh và ném về phía lão Tề.
Khi chai thủy tinh bay trong không trung tôi mới nhận ra đó là nhựa thông dùng để vẽ tranh sơn dầu.
"Tôi thích sử dụng cảm xúc của mình để giải quyết vấn đề."
Keng một tiếng, cái chai vỡ tan và nhựa thông đổ khắp người lão Tề.
Lão Tề còn chưa kịp phản ứng, Tiểu Lôi lại đá vào chậu nước.
Trong chậu có những bức tranh và ảnh chưa được đốt cháy hết.
Một tiếng vang lớn, lão Tề cháy rồi.
Khói nhựa thông rất nặng, lão Tề đang nằm rên rỉ trên mặt đất, toàn thân chìm trong biển lửa.
"A, a, g.i.ế.c người!"
Tiểu Lôi nắm lấy tay tôi, giống như lúc chúng tôi đã làm khi nhìn Đại Long ngã trên bậc thềm, lặng lẽ nhìn, ngọn lửa chiếu sáng trên khuôn mặt bình thản của chúng tôi.