Mượn Thọ Sinh Hồn <Series Kim Giác Kỳ Đàm> - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-07-28 19:15:13
Lượt xem: 575
Kể từ khi tôi gặp phải tà thuật mượn thọ kéo dài sự sống vào năm 10 tuổi, phần âm tôi đã bị tổn hại. Người bình thường sẽ cảm thấy khó chịu mỗi khi tiếp xúc với tôi.
Bởi vì những người nhạy cảm có thể cảm nhận được trên người tôi có sự chán nản, uể oải và đầu óc không nhanh nhạy. Vì thế mà tôi không có bạn bè, mặc dù tôi học hành rất ổn nhưng giáo viên vẫn phớt lờ tôi.
Nhưng Trần Vỹ thì khác, cậu ấy như thể là nhìn trúng tôi, ngày đầu tiên đăng ký học thì đã chủ động nói chuyện với tôi, không gì làm thì đến tìm tôi chơi, ù ù cạc cạc lại trở thành bạn chí cốt của tôi, là người bạn duy nhất của tôi trong năm cấp 3.
Cậu ấy không biết rằng, mỗi khi chúng tôi chơi cùng nhau, xung quanh chúng tôi đều vây quanh bởi những “người bạn”.
Chuyện đêm hôm đó không khéo là do tôi mà ra.
Từ năm 10 tuổi tôi đã không nói những từ như vậy nữa, hôm đó tự nhiên bật thốt ra, cũng thật là kỳ lạ mà.
Tôi không thể nhắm mắt làm ngơ được nữa.
Vì thế tôi nói với Trần Vỹ:
"Trước tiên hãy kể cho tôi nghe chuyện đã xảy ra với cậu vào đêm đó đã?"
Trần Vỹ có vẻ rất miễn cưỡng nhớ lại tình huống lúc đó, cậu dùng ánh mắt ám chỉ vào lọ thuốc bên cạnh.
Tôi lấy hai viên thuốc ra và giúp cậu ấy uống.
Sau khi uống thuốc, Trần Vỹ bắt đầu kể cho tôi nghe chuyện xảy ra đêm đó, trên mặt dần dần hiện lên vẻ kinh hãi.
5.
Cô gái mà Trần Vỹ gặp ở phòng vẽ ngày hôm đó tên là Lưu Tiểu Huệ.
Có thể nói, cả hai đã yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Lúc đó tôi nhất quyết đòi đi cùng họ, hành động của một bóng đèn sáng rực đã khơi dậy sự oán giận ngầm trong lòng hai người.
Đợi khi tôi vào đẩy xe ra thì hai người đã tranh thủ bỏ chạy.
Trần Vỹ còn sử dụng một số chiêu trò.
Nói rằng giúp Lưu Tiểu Huệ đẩy xe nhưng lại nhân cơ hội dùng d.a.o rọc giấy đ.â.m vào ruột bánh xe.
Nhờ vậy mà tạo thêm điều kiện tiến tới việc chở cô bạn gái về.
Nói đến đây, Trần Vỹ còn dừng lại giải thích cho chính mình.
Cậu ấy nói vì khoảng cách giữa hai người rất ngắn, nếu muốn tạo ấn tượng sâu sắc hơn cho lần đầu gặp nhau thì phải tạo ra một chút chuyện ngoài ý muốn.
Cậu ấy cũng không biết tại sao ngày đó mình lại sử dụng chiêu thức như vậy.
Cũng không ngờ rằng tai nạn nhỏ này sẽ là điều mà cậu ấy cả đời không bao giờ quên được.
6.
Lưu Tiểu Huệ vừa ngồi lên xe, cô rất tự nhiên đưa một tay ôm lấy eo Trần Vỹ.
Trần Vỹ lúc đó sướng rơn cả người.
Đêm đó, con đường họ đi là đường Thự Quang, một con đường có tiếng là cung đường xấu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./muon-tho-sinh-hon-series-kim-giac-ky-dam/chuong-4.html.]
Đèn đường hai bên hư đến mức chẳng còn được mấy cái sáng, mặt đường thì đầy ổ gà.
Trần Vỹ còn cố tình lắc lư khi đang đạp xe, khiến cho Lưu Tiểu Huệ ở ghế sau vừa phải hét vừa phải cười lớn, tay cô cũng ôm chặt hơn.
Đi được một đoạn, dần dần cậu nghe thấy tiếng gì đó cọ vào bánh trước và bánh sau.
Kêu vang……
Đa đa đa……
Đa đa đa đa……
Âm thanh không lớn, Trần Vỹ cứ tưởng là mắc cành cây hoặc túi nhựa nào đó vào bánh xe nên cũng không để ý.
Đạp thêm một lúc nữa thì cảm thấy có gì đó không ổn.
Con đường này vốn cũng đi quen, nhưng sao đêm nay lại dài thế này?
Càng đi về phía trước, đèn đường hai bên hỏng càng nhiều, chỉ khi đi một quãng đường dài rồi mới có chút ánh sáng.
Ngó phía trước thì không thấy đích đến, nhìn phía sau cũng chẳng thấy điểm xuất phát.
Lưu Tiểu Huệ ở phía sau tựa hồ càng ngày càng nặng.
Trần Vỹ đã tập đạp xe được hai năm, luôn tự khoe rằng mình có thể lực và kỹ năng đạp xe phi thường, nhưng cũng bắt đầu hụt hơi rồi.
Lưu Tiểu Huệ ở sau lưng hỏi đi hỏi lại, tại sao chúng ta còn chưa tới đường Hòa Bình nữa nhỉ?
Trần Vỹ bên thở hổn hển bên dốc sức đạp, nói rằng sẽ sớm đến thôi.
Lưu Tiểu Huệ động viên cậu chàng cố lên.
Trần Vỹ đột nhiên như được nạp lại năng lượng, thể lực của cậu tăng vọt.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Đi được một lúc, cuối cùng trên đường cũng có chút thay đổi.
Trước mặt xuất hiện một cây cầu.
Lưu Tiểu Huệ nhìn thấy, mỉm cười nói rằng sau khi đi qua Cầu Hòa Bình thì rất nhanh sẽ đến nhà của cô rồi.
Trần Vỹ chậm rãi đạp lên, vì là lên dốc nên đạp không nhanh được, mắt thấy sắp đạp không nổi nữa, Lưu Tiểu Huệ nhẹ giọng nói:
"Nhanh lên..."
Môi của Lưu Tiểu Huệ gần như chạm vào cổ Trần Vỹ, cô ấy bắt đầu thổi hơi
Phù…
Phù…
Trần Vỹ lúc đó ngay lập tức đỏ mặt, tim đập thình thịch, cho rằng Tiểu Huệ cũng thông tuệ quá đi.
Nhưng sự phấn khích kéo dài không được bao lâu thì cậu đã cảm thấy có gì đó không ổn.
Tại sao hơi phà ra từ miệng con người lại lạnh hơn cả băng thế?