Mượn Thọ Sinh Hồn <Series Kim Giác Kỳ Đàm> - Chương 40
Cập nhật lúc: 2024-07-28 19:48:44
Lượt xem: 356
Nói xong, Lưu Tiểu Huệ cũng biến mất.
Bây giờ chỉ còn lại Tiểu Lôi, cô ấy vốn là một hồn ma sống, sự oán giận của cô ấy đã tiêu tan, cô ấy sẽ không ở lại đây bao lâu nữa.
Tôi cố gắng mỉm cười và nói với cô ấy:
"Hết tức giận rồi chứ? Đừng đem cả oán hận rời đi, kiếp sau sẽ xấu xí lắm..."
Tiểu Lôi vừa khóc vừa cười.
"Lúc đầu tôi lợi dụng cậu vì oán hận, nhưng bây giờ tôi rất biết ơn, gặp được Kim Giác thật tốt..."
Cô thở dài một hơi rồi nói tiếp:
"Nhưng tôi vẫn còn giận lắm, tại sao không thể gặp cậu sớm hơn?"
Tiểu Lôi nhảy lên người tôi, nhưng bây giờ cô ấy chỉ còn là tàn ảnh, hai chân hơi trong suốt, sau đầu có ánh sáng rực rỡ, đó là dấu hiệu cho thấy cô ấy sắp đầu thai vào thế giới loài người.
Trước khi đầu thai, tâm thức sẽ biết vào nhà của người nào.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Tôi vội hỏi:
"Đầu thai vào nhà ai? Nói cho tôi biết đi!"
"Tại sao phải nói cho cậu biết?"
"Tôi đợi."
Đôi mắt của Tiểu Lôi đỏ hoe.
"Kiếp sau tôi không muốn yêu sớm, ít nhất phải đợi 18 năm, cậu có đợi được không?"
"Tôi đợi được!"
“Đừng đùa nữa, tôi phải uống canh Mạnh Bà, khi lớn lên rồi sẽ không nhớ cậu, làm sao mà tôi có thể yêu một ông chú như cậu được? Hơn nữa, cậu thậm chí còn không biết theo đuổi con gái."
Nói đến đây, Tiểu Lôi mỉm cười.
Nhưng tôi thì đã khóc, Tiểu Lôi đã đúng, từ đầu đến cuối tôi không hiểu gì cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./muon-tho-sinh-hon-series-kim-giac-ky-dam/chuong-40.html.]
Cô ấy luôn là người chủ động cho đi.
Thân thể Tiểu Lôi càng ngày càng nhẹ đi, lẽ ra tôi nên để cô ấy rời đi mà không lo lắng gì, nhưng tôi lại không thể làm được, chỉ muốn liều mạng giữ lấy cô ấy, ôm lấy tàn ảnh của cô ấy hết lần này đến lần khác.
Tiểu Lôi đưa tay lau nước mắt cho tôi, nhưng cô ấy chỉ có thể lắc lư trước mắt tôi. Tôi khóc như một kẻ ngốc.
"Được rồi, Kim Giác, hãy trưởng thành hơn một chút, chúng ta đều sẽ chia tay trong đẹp đẽ, sau này khi nhìn lại, chúng ta đều có được dáng vẻ đẹp nhất."
Tôi lau nước mắt, Tiểu Lôi lại mỉm cười nói:
"Yên tâm, sau này cậu sẽ gặp được người yêu cậu thôi. Hãy nhớ đừng so sánh cô ấy với tôi, hãy quên tôi đi và sống thật tốt nhé."
Lúc đầu tôi gật đầu liên tục rồi lại liều mạng lắc đầu, khóc không nói nên lời.
Tiểu Lôi trước mặt tôi từng chút một tan biến, cuối cùng chỉ còn lại chút dư ảnh phần thân trên, giọng nói càng ngày càng nhỏ, thấy sắp không còn gì nữa, đột nhiên cô giãy giụa, khóc lớn, nước mũi và nước mắt chảy ra, cô ấy nhe răng múa vuốt với tôi:
"Kim Giác, hãy nhớ lấy, em luôn là tình đầu của anh! Luôn là người yêu cũ số một của anh! Em quên anh nhưng anh không được quên em!"
Tôi bị dáng vẻ của cô chọc cười, ngay khi tôi chuẩn bị nói, cô ấy đã biến mất không dấu vết trước mặt tôi.
Tựa như chưa bao giờ đến vậy.
54.
Vụ án của Lão Tề đã được giải quyết, hắn ta cũng bị điên rồi, nghe nói vợ hắn đã cỗm tiền tiết kiệm rồi biến mất không dấu vết, sau này gây ra rất nhiều chuyện, nhưng tôi cũng không có hứng thú muốn biết, dù sao thì hắn sớm đã sống trong địa ngục.
Tôi và Trần Vỹ đến bệnh viện nằm hết một ngày, sau đó đến đồn cảnh sát, vẫn còn yếu ớt, đầu óc m.ô.n.g lung, ăn nói không mạch lạc, câu trước đá câu sau. May mắn thay, chú Trần có một vài người bạn trong đồn cảnh sát, với sự giúp đỡ của các chú, các bác, cuối cùng chúng tôi cũng ghi âm xong lời khai.
Vụ án cuối cùng được kết luận là phòng vệ quá mức, nhưng vì chúng tôi còn là trẻ vị thành niên, đã giúp giải quyết một vụ án lớn, sau khi bị phê bình và giáo huấn thì chuyện cũng cứ thế nào khép lại.
Sau khi về nhà, tôi ngủ thêm một ngày nữa, m.ô.n.g mông lung lung, mơ rất nhiều chuyện, dường như tôi đã nghe nhạc rất lâu, khi tỉnh dậy, tôi xoa xoa tai và cảm thấy hơi căng.
Vén rèm lên, ánh nắng bên ngoài chiếu vào, sương mù kéo dài nhiều ngày cũng tan đi, hiếm khi có được một ngày nắng trong.
Khi được mặt trời chiếu vào, toàn bộ tâm trạng của tôi cũng được cải thiện.
Tôi nghĩ, không lâu nữa, Tiểu Lôi sẽ có ngôi nhà mới của riêng mình, nơi cha cô ấy sẽ yêu cô ấy và mẹ cô ấy sẽ thương cô ấy và cô ấy có thể lớn lên trong hạnh phúc.
[HOÀN CHÍNH VĂN]