Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mượn Thọ Sinh Hồn <Series Kim Giác Kỳ Đàm> - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-07-28 19:22:43
Lượt xem: 423

Đêm đó, tôi định sẽ một mình đi vẽ tĩnh vật.

Sau khi bày giá vẽ xong, tôi nhìn thấy một chiếc ghế trống liền ngồi xuống.

"Ở đây có người rồi.”

Đây là câu đầu tiên cô ấy nói với tôi.

Tôi quay người lại và nhìn thấy cô ấy.

Cô ấy không cao, mặc áo lông vũ màu đỏ, gầy, tóc vừa đen vừa dài, đôi mắt to nhưng đường chân mày hơi cứng, khuôn mặt trắng trẻo, lạnh lùng, nhìn có vẻ không thân thiện.

Tôi nhanh chóng đứng dậy, lấy một chiếc ghế khác và ngồi ở bên phải.

Nhưng trong trường hợp này, chỗ ngồi của tôi quá lệch rồi, tĩnh vật mà tôi nhìn thấy gần như rơi vào phần bóng tối.

Sau khi ngồi xuống, cô ấy liếc nhìn tôi.

Lúc đó khoảng cách giữa chúng tôi cách gần một mét.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

“Vẫn còn chút chỗ.” Cô ấy nói.

Tôi cẩn thận di chuyển chiếc ghế về phía cô ấy, rút ​​ngắn khoảng cách xuống còn nửa mét.

Cô ấy nhìn tôi không nói nên lời, hình như còn trợn mắt một cái.

Tôi lúc đó đột nhiên như có thêm được chút can đảm và tiến về phía cô ấy một lần nữa.

Cuối cùng, chúng tôi cách nhau chỉ khoảng 15 cm.

Tôi bắt đầu vẽ.

Thỉnh thoảng tôi nhìn cô ấy bằng tầm nhìn ngoại vi của mình.

Tóc của cô ấy gần như che mất một bên khuôn mặt, khó nhìn rõ, mỗi khi vẽ được một chút thì dừng lại, sau đó lấy chiếc máy nghe nhạc ra.

Cô lấy cuốn băng trong máy nghe nhạc Walkman ra, nhét cây bút chì vào khe băng và tua về sau một lúc, cô nhét lại cuốn băng vào và tiếp tục nghe.

Máy Walkman ban đầu có chức năng tua lại, nhưng người ta nói rằng việc sử dụng thường xuyên chức năng này sẽ làm hỏng đầu từ, vì vậy chúng tôi thường quen với việc tua lại thủ công bằng bút chì.

Tôi cúi đầu pha màu, thản nhiên hỏi:

"Cậu đang nghe gì vậy?"

Cô ấy liếc nhìn tôi một cái, không nói gì, lại nhét cuộn băng vào, nhấn nút và tiếp tục nghe.

Tôi có hơi xấu hổ nên chỉ giả vờ chưa nói gì và tiếp tục vẽ, thậm chí không dám liếc nhìn cô ấy.

"Ừm."

Cô ấy nói với tôi.

Tôi quay đầu lại thì thấy cô ấy đang cầm một bên tai nghe đưa cho tôi.

Bàn tay cô nhỏ nhắn, những ngón tay thon dài, trắng trẻo, giống như bàn tay của thiếu nữ trong lối vẽ tranh Công Bút vậy, rất đẹp.

Tôi ngơ ra một lúc.

Đây là lần đầu tiên có một cô gái đưa tai nghe cho tôi từ khi tôi sinh ra đời.

Tôi nhìn cô ấy, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng, rồi lại nhìn chiếc tai nghe trên tay cô ấy, cẩn thận cầm lấy rồi từ từ nhét vào tai bên trái.

Cảm thấy tai nghe có vẻ nóng.

Đó là nhiệt độ của cô ấy.

Hơi nóng đó rất nhanh chóng lan đến tai tôi.

[Thật khó quên lần đầu gặp em.

Ánh mắt mê người ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./muon-tho-sinh-hon-series-kim-giac-ky-dam/chuong-8.html.]

Hình bóng em lúc nào cũng ngự trị trong tâm trí anh.

Không thể tiêu tan,

Nắm lấy đôi tay em và cảm nhận sự dịu dàng, ấm áp của em.

Đúng là có chút khó thở mà.]

Đó là "Tình yêu bất đắc dĩ".

Năm đó Vườn Sao Băng đã trở thành bộ phim bạo và bài hát này cũng trở thành một bài hát nổi tiếng, tôi đã nghe nó không biết bao nhiêu lần.

Nhưng cũng không hay như lần này.

Có cảm giác như tai nghe được sạc điện vậy.

Dòng điện chạy qua khắp cơ thể tôi hết lần này đến lần khác.

“Nghe hay nhỉ?” Cô ấy đột nhiên hỏi.

"À…” Tôi đáp.

Sau đó không nói gì nữa, chúng tôi tiếp tục bài vẽ của riêng và cùng nhau nghe nhạc.

Lúc lớp học sắp kết thúc, tôi nhìn thấy chữ ký của cô ở góc dưới bên phải bức tranh.

Ba ký tự thanh mảnh: Lục Tiểu Lôi.

Hóa ra tên cô ấy là Tiểu Lôi.

Tiểu Lôi liếc nhìn tôi rồi lại nhìn bức tranh của tôi.

Tôi hiểu ra, vội viết lên góc dưới bên phải bức tranh: Kim Giác.

Tiểu Lôi sửng sốt một lát, tưởng mình nhìn nhầm nên đi tới gần nhìn lần nữa.

"Kim Giác?"

“Ừm……”

Vẻ mặt Tiểu Lôi vẫn lạnh lùng, nhưng cũng không thể tiếp tục giữ sự lạnh lùng đó nữa.

Cô ấy mím môi, rõ ràng là đang cố nhịn cười, lại hỏi tôi:

"Nghệ danh à?"

"Tên thật của tôi, là do ông trẻ tư của tôi đặt. Ông ấy là người ở thôn quê..."

Trên mặt Tiểu Lôi hiện lên một tia đỏ bừng, cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa, che miệng cười ngặt nghẽo trên ghế.

Khi nhìn thấy dáng vẻ cô ấy như thế này tôi cũng ngơ ngác, tôi không hiểu sao người này lại có thể có sự tương phản lớn đến vậy.

Cười xong, Tiểu Lôi vuốt ngực, cố gắng bình tĩnh lại, đỏ mặt nói:

"Ừm, cái tên này … cũng khá hay, Kim Giác... Ha ha ha, Đại Vương Kim Giác..."

Cô ấy lại bắt đầu cười.

Từ nhỏ đến lớn, không ít lần tôi bị trêu chọc vì cái tên này.

Nhưng tôi không giận Tiểu Lôi.

Bởi vì cô ấy thực sự đã cố gắng không cười.

Chỉ không thể nhịn được.

Cười xong cô lại hỏi:

"Tối mai lại tới nhé? Kim Giác."

"Ừm."

Loading...