Mỹ Nhân Thích Được Nuông Chiều - Chương 113
Cập nhật lúc: 2024-08-30 21:26:56
Lượt xem: 114
Đỗ Tùng nói xong lại nhìn Lương Triệu Thành.
Anh ấy cảm thấy cô nhóc này có thể là tăng thể diện cho mình, vừa nhìn là biết là người từ bé đã được che chở lớn lên, cách nghĩ khác với người thường, có chút không đáng tin, vẫn là chiến hữu của mình thực tế hơn.
Nhưng mà anh ấy nhìn chằm chằm Lương Triệu Thành vài giây, nhưng Lương Triệu Thành vẫn là biểu cảm không có gì trước sau như một, cũng không có nửa điểm nào xấu hổ thay cho vợ mình.
Trong lòng Đỗ Tùng chửi rủa, chỉ có thể nhìn về hướng Lâm Khê.
Lâm Khê cũng biết không ít người đối với thi nghệ thuật có thành kiến như này, cô cười nói: “Học viện Mỹ Thuật tuyển sinh ít, hơn nữa tác phẩm có lọt vào mắt các giáo viên hay không thì phải xem sở thích của bọn họ, nói không chừng những thí sinh khác có cơ sở kỹ năng mạnh lại hiểu biết chạm vào đúng điều giáo viên mong muốn cũng không chừng.”
“Nhưng đại học Trung Sơn là nhìn vào thành tích thi đại học, cái này là điều kiện kiên quyết, tính chủ quan ít hơn, tính chắc chắn lại lớn hơn.”
Hình như nói cũng rất mạch lạc rõ ràng, nhưng sự tình không phải như thế này.
Đỗ Tùng vẫn còn đang trong tình thế nhìn trân trân không nói nên lời vì kinh ngạc, Phó Lan Nguyệt đã dịu dàng nói: “Tiểu Khê, có thể thi đỗ đại học Trung Sơn thì chắc thành tích của em rất tốt đúng không? Vậy tại sao không trực tiếp đi học ở đại học Trung Sơn, thi học viện Mỹ thuật làm gì? Đại học Trung Sơn có nhiều chuyên ngành, chắc chắn sẽ có chuyên ngành mà em thích, tốt nghiệp xong ra ngoài, xét về mặt phân bổ đơn vị cũng có thể mạnh hơn học viện Mỹ Thuật rất nhiều.”
Mỗi một thời đại, quan niệm của con người sẽ luôn có dấu ấn riêng của thời đại đó, Phó Lan Nguyệt nghĩ như này cũng là điều bình thường.
Lâm Khê liền giải thích: “Là bản thân em thích chuyên ngành mỹ thuật, vẫn luôn muốn thi học viện Mỹ Thuật. Hơn nữa học ở học việc Mỹ Thuật xong ra ngoài cũng có rất nhiều việc có thể làm, những công việc đấy đều là những công việc em có hứng thú, ngược lại đối với các đơn vị truyền thống, em không có hứng thú gì, có thể cũng không làm được, cho nên cũng không suy nghĩ về chuyện phân bổ đơn vị trong tương lai nữa.”
Đây là suy nghĩ gì vậy? Nếu như cô ở trong một gia đình bình thường, với cái cách nghĩ như này, chẳng phải cha mẹ sẽ nhảy cẫng lên sao.
Phó Lan Nguyệt quay đầu nhìn Lương Triệu Thành.
Trong lòng có rất nhiều tiếc nuối, đứa trẻ này vẫn là quá non trẻ quá ngây thơ rồi, sao lại có thể coi tiền đồ tương lai của bản thân thành sự tình này được cơ chứ?
Lương Triệu Thành lên tiếng: “Cô ấy thích học viện Mỹ Thuật.”
Cô ấy thích thì cậu dung túng à?
Phó Lan Nguyệt thực sự là cạn lời.
Đợi bọn Lâm Khê, Lương Triệu Thành, Trần Dã rời đi, Phó Lan Nguyệt liền thở dài một hơi: “Nếu như thành tích của Lâm Khê thật sự tốt như vậy, thi học viện Mỹ Thuật thì quá là tiếc rồi.”
Học đại học Trung Sơn xong ra ngoài khẳng định có thể đợi phân đến đơn vị hành chính, sự nghiệp rất tốt, tiền đồ tương lai sẽ không thiếu.
Học học viện Mỹ Thuật xong thì ra làm cái gì? Cũng chỉ là đến trường tiểu học hoặc là trường mầm non làm cô giáo mỹ thuật thôi.
Còn về cái gì mà họa sĩ, những họa sĩ trong nước có bao nhiêu người có một bức tranh nổi tiếng bán được nhiều tiền cơ chứ? Cho dù có, thì làm gì có ai không phải là người lớn tuổi?
Phó Lan Nguyệt nghĩ cũng không nghĩ theo phương hướng kia.
Vì vậy nếu như thật sự có thể học ở đại học Trung Sơn, một đại học chính thống tốt bày ra như thế thì không học, lại đi học cái gì mà học viện Mỹ Thuật, nghĩ thế nào thì cũng không phải lựa chọn mà người bình thường có thể chọn ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./my-nhan-thich-duoc-nuong-chieu/chuong-113.html.]
“Cũng vẫn tốt.”
Đỗ Tùng đã phản ứng được lại, anh ấy đối với Lương Triệu Thành có một loại tín nhiệm và kính mến kỳ lạ, nói: “Cô ấy đã là vợ của Triệu Thành rồi, nhìn dáng vẻ của cô ấy cũng không giống người có thể chịu khổ, nhìn dáng vẻ Triệu Thành che chở cô ấy như vậy, cứ như vậy mà nuôi cô ấy cũng không có vấn đề gì.”
“Hơn nữa nghe Triệu Bắc nói nhà họ Lâm chỉ có cô ấy và Trần Dã, trong tay cô ấy có hai tòa nhà, cả một đời cũng không phải lo sầu về chuyện tiền nong cho nên chỉ muốn làm chuyện mình muốn làm cũng không có gì không hiểu được.”
Mỗi chuyện đi học thôi, nói mua căn nhà hai tầng liền mua căn nhà hai tầng.
Đây có thể đo lường bằng suy nghĩ của một người bình thường sao?
Phó Lan Nguyệt nheo mắt nhìn anh ấy: “Đây là lời lẽ gì vậy? Anh đường đường là đại đội trưởng của đồn cảnh sát, sao lại có cách nghĩ hạn hẹp của một kẻ mới phất vậy?”
Đỗ Tùng giơ tay nói: “Em nói rất đúng, em nói rất đúng, nhưng đó không phải là vợ của Lương Triệu Thành sao? Vậy cũng không phải dựa theo cách nghĩ bình thường mà vận hành được đúng chứ.”
Lương Triệu Thành đưa Lâm Khê và Trần Dã ở lại thành phố Hoa Thành vài ngày, hai ngày sau đó là dẫn hai người đi dạo khắp nơi, nhìn cảnh vật xung quanh.
So với Tân An khắp nơi đều là công trường, rất nhộn nhịp nhưng suy cho cùng thì vẫn là cảnh sắc vàng thau lẫn lộn, hơi thở cuộc sống của thành phố Hoa thì lại mạnh hơn rất nhiều rồi. Dòng sông tĩnh lặng, quang cảnh đường phố cổ xưa, sự va chạm giữa cải cách mở cửa cùng những nền văn hóa lịch sử càng thêm hòa hợp kỳ diệu. Trần Dã từ nhỏ ở Tân An lớn lên, không có cảm giác gì nhưng Lâm Khê lại rất thích nơi này.
Cô cảm thấy sau này ở đây sinh sống cũng rất tốt.
Ngày mùng mười quay trở về Tân An, ngày mười ba tức hai chín tháng mười hai âm lịch thì lại chuẩn bị cùng nhau đến thành phố Bắc đón năm mới.
Lúc nhà họ Trần cho Lâm Khê kí tên cấp quyền nuôi dưỡng Trần Dã đã từng nói, yêu cầu Trần Dã ngày lễ ngày Tết phải qua đó, nhưng từ tháng mười hai trở đi lại náo loạn về chuyện quyền sở hữu cổ phần, phong ba sóng gió nhà họ Trần vẫn chưa bao giờ dứt. Lâm Khê không có đặc biệt đi nghe ngóng, nhưng đơn vị hành chính của Quách Tự Văn có một người nhân viên làm việc cực kỳ chu đáo cẩn thận. Ngoài chuyện thỉnh thoảng đưa tặng cho Lâm Khê những món quà nhỏ ra thì còn đôi khi cập nhật tình hình mới bên kia một chút cho Lâm Khê nghe.
Bây giờ công xưởng của nhà họ Trần đều bị Quách Tự Văn cử người đi tiếp quản, sau đó vừa thực hiện công việc kiểm tra sổ sách thì đã tra ra rất nhiều lỗ hổng lớn. Còn có mấy năm nay người nhà họ Diệp đều mua nguyên vật liệu với giá cao, ăn tiền hoa hồng ở giữa, sau đó khấu trừ từ tài khoản công cộng, mua xe mua nhà tham gia một loạt thao tác rối loạn. Sự việc báo đến chỗ Quách Tự Văn bên kia, ông ấy còn không thèm cân nhắc đến vấn đề tình cảm, trực tiếp cho người xử lý, ép người nhà họ Diệp đến mức hoàn tiền lấp nợ. Nếu không ông ấy sẽ báo lên trên cục công an, người nhà họ Diệp không dám náo loạn với Quách Tự Văn, trên thực tế bọn họ đến cả mặt của Quách Tự Văn còn không được nhìn, chỉ có thể chạy đến khóc với Diệp Mỹ Dung, hy vọng nhà họ Trần bên này có thể giúp bọn họ lấp nợ. Ba ngày một vở kịch nhỏ, bảy ngày một vở tuồng lớn, náo loạn đến nỗi không giải quyết được, ông cụ Trần đã bị bọn họ náo loạn đến nỗi đi bệnh viện cả rồi, người nhà họ Trần cũng chả có ai muốn đến đón Trần Dã về đón Tết nữa.
Diệp Mỹ Dung từng có ý đồ với Trần Dã.
Chẳng phải Lâm Khê bán ba 30% cổ phần Trần Thị trên tay Trần Dã với giá hai triệu rưỡi sao?
Diệp Mỹ Dung căm hận nói với Trần Đông Bình: “Đông Bình, cổ phần là của Tiểu Dã, tiền bán ra kia cũng là của Tiểu Dã, đó là con trai của ông, ông đòi nó trở lại thì chả phải hai triệu rưỡi kia cũng theo sau trở về hay sao? Cổ phần đó vốn dĩ là của ông cho nó mà!”
Nhắc đến Trần Dã Trần Đông Bình lại càng phiền chán, nhưng lời của Diệp Mỹ Hoa nói cũng thực sự khiến ông ta động tâm, ông ta mặt mày u ám còn coi là thật mà đi trưng cầu ý kiến của luật sư.
Luật sư nghiêm túc thực hiện một cuộc điều tra sau đó nói với Trần Đông Bình: “Quyền giám hộ và quyền nuôi dưỡng, hai người đã ký và đưa ra ngoài rồi, còn đề cập tới khối tài sản kếch xù kia, đối phương có chứng cứ vợ ông ngược đãi và phỉ báng đứa trẻ, cho dù là mang đi kiện tụng thì quyền giám hộ cũng như quyền nuôi dưỡng này cũng khó mà lấy lại được.”
“Còn về phương diện tài sản, tôi đã điều tra qua, sau khi cô Lâm Khê thu được hai triệu rưỡi kia xong, trong vòng một tháng đã giúp Trần Dã mua ba nơi bất động sản, ba nơi bất động sản này đều do cô Lâm Khê và Trần Dã cùng đứng tên. Cô Lâm Khê chỉ có 10% quyền tài sản, Trần Dã có 90% quyền tài sản, ngoài ra ở chỗ luật sư bên kia còn có hợp đồng.”
“Trước khi Trần Dã hai mươi tuổi thì đều không có tư cách bán ra hoặc chuyển nhượng xử lý ba nơi bất động sản này, nếu như Trần Dã xảy ra chuyện gì đó thì cô Lâm Khê cũng là người thụ hưởng duy nhất của cậu ấy. Vì vậy cho dù hai người có đòi quyền giám hộ và quyền nuôi dưỡng của Trần Dã về, cũng không lấy được ba nơi bất động sản kia.”
Trần Đông Bình nghe lời của luật sư nói, tức đến nỗi mặt như bị bóp méo.
Bởi vì những điều này, nhà họ Trần tự nhiên không có ai nhắc đến việc muốn đón Trần Dã về nhà đón Tết, thậm chí Diệp Mỹ Dung mỗi khi nhắc đến hai chữ Trần Dã đều muốn phát cáu.