Mỹ Nhân Thích Được Nuông Chiều - Chương 133
Cập nhật lúc: 2024-08-30 21:32:14
Lượt xem: 126
Anh ấy im lặng một lát rồi hỏi vợ: “Em tiếp xúc nhiều với chị em cô gái kia, em thấy cuộc hôn nhân này của chú hai thế nào?”
Tôn Văn Anh nhìn anh ấy không hài lòng.
Tuy nhiên ít ra cũng không còn dáng vẻ nổi trận lôi đình như trước đây nữa rồi.
Cô ấy cười nói: “Như thế nào là sao? Là sao thì sao? Anh hỏi em hôn sự của bọn họ, em thấy rất tốt, hai người quan tâm lẫn nhau, rất quan tâm tới đối phương, tình cảm đôi bên thì ai ai cũng nhìn thấy, như vậy có phải rất tốt không?”
“Ai hỏi em chuyện này chứ?” Lương Hằng Nghị nhíu mày nói.
Nghe mà thấy bực mình: “Em không cảm thấy con bé đó cũng quá lợi hại rồi hả?”
Khuôn mặt Tôn Văn Anh dần dần nghiêm túc lại, đáp lời: “Anh hỏi em cái gì hả? Anh hỏi em hôn sự của bọn họ như thế nào, em không nên trả lời như vậy sao? Hai người họ yêu thương lẫn nhau, có chuyện gì cũng nghĩ cho đối phương, xây dựng gia đình như vậy không phải là gia đình tốt nhất ư?”
“Anh nói con bé quá lợi hại, quá lợi lại thì làm sao? Hoàn cảnh sống của con bé ra sao, từ nhỏ không cha, có mẹ cũng như không, bên cạnh toàn là lang là sói, nhà em trai càng hận không thể nuốt chửng em trai con bé, con bé không lợi hại thì biết phải làm gì?”
“Con bé còn có thể có tính cách hoạt bát cởi mở như vậy, em cảm thấy đã rất khó rồi. Em biết anh lo lắng cái gì, nhưng anh không tin con bé, lẽ nào cũng không tin Triệu Thành sao?”
“Hơn nữa, anh cũng nói rồi đấy, con bé rất có thiên phú học hành, nhưng vì chăm sóc ông nội bà nội, nên mới dở dang chuyện học tập, giúp em trai đòi ba mươi phần trăm cổ phần nhà họ Trần, bán được hai triệu rưỡi, toàn bộ tiền đều gửi vào tài khoản của con bé. Nhưng nhoằng một cái là con bé đem hết tiền đi mua bất động sản, đều viết tên của Trần Dã trên đó, người như vậy, anh còn muốn nghi ngờ nhân cách của con bé sao? Tiền không phải là thứ có thể đo đạc lòng người ư? Con bé lấy Triệu Thành, lẽ nào anh còn cảm thấy con bé thèm muốn gì chú ấy hả?”
Anh cảm thấy em trai mình giỏi năm giỏi mười, ở đây người ta có thể nhắm vào gia cảnh nhà chú ấy, một đống người muốn lấy, nhưng con bé ở tận Tân An xa xôi, chưa chắc đã rõ tình cảnh nhà anh, nhìn dáng vẻ thoải mái đến nhà anh là biết chẳng có ý muốn nịnh nọt gì nhà anh, người ta muốn tiền có tiền, muốn vẻ ngoài có vẻ ngoài, mưu đồ nhà anh cái gì hay sao? Nếu như mưu tính em trai anh, em trai anh vui sướng giao bản thân mình ra luôn cho con bé, anh lo lắng cái quái gì?
Đương nhiên lời này cô ấy không trực tiếp nói ra miệng, tránh cho chồng quay lưng với cô ấy.
Lương Hằng Nghị nhất thời bị vợ mình chặn họng, không đáp lại được.
“Em cũng nói con bé thông minh.”
Vẻ mặt Tôn Văn Anh hơi hòa hoãn lại, cười nói: “Theo như em thấy, cuộc hôn nhân này kệ cho nhà anh có thích hay không thích đều được, dù sao thì cũng đã kết hôn rồi, không thích nữa lẽ nào nhà anh ép bọn họ ly hôn sao?”
“Nếu đã như vậy rồi, em thấy con bé cũng là người trọng tình, thấu tình đạt lý, không bằng qua lại tiếp xúc nhiều, còn có thể hòa hoãn lại quan hệ giữa Triệu Thành và nhà mình, nếu không cả ngày đập bàn đập ghế có thoải mái không?”
Lương Hằng Nghị im lặng một lúc lâu, tuy nhiên sau đó lại ngẫm nghĩ lời nói của vợ, sầm mặt nói: “Em nói vậy là ý làm sao? Đến cha em cũng đã dàn xếp xong rồi hả?”
“Nào dám, nào dám!”
Tôn Văn Anh giơ tay, lười nói tiếp, chỉ nói: “Em chỉ nói lời thật lòng thôi, đến mức ấy không?”
Buổi tối Lương Triệu Thành đưa Lâm Khê đến nhà họ Lương ăn cơm, ăn cơm xong tướng quân Lương gọi hai người lên lầu nói chuyện. Lương Triệu Thành nói hai người chuẩn bị tới khu nghỉ dưỡng suối nước nóng ở, tướng quân Lương im lặng một lúc rồi nói: “Mới ngày mùng hai Tết đã đi, đồn ra ngoài mọi người còn tưởng rằng trong nhà không thích vợ con.”
“Tiểu Dã sẽ ở lại nhà.”
Lương Triệu Thành nói: “Phiền cha để ý đến nó.”
Tướng quân Lương nhìn anh một lúc mới thu lại ánh mắt: “Được rồi, vậy con ra ngoài trước đi, cha nói chuyện với vợ con một lát.”
Lương Triệu Thành quay đầu nhìn Lâm Khê.
Lâm Khê cười với anh: “Dạ, thế thì anh ở ngoài đợi em đi.”
Nhìn dáng vẻ của tướng quân Lương, cũng không giống như muốn nói “cô muốn bao nhiêu tiền thì mới chịu rời khỏi con trai tôi” mà, anh lo lắng cái gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./my-nhan-thich-duoc-nuong-chieu/chuong-133.html.]
Lương Triệu Thành lúc này mới ra ngoài.
Tướng quân Lương đợi Lương Triệu Thành đi ra ngoài xong, vẻ mặt nhìn Lâm Khê ôn hòa hơn rất nhiều.
Ông ấy nói: “Mấy hôm nay khiến cháu chịu ấm ức rồi.”
Lâm Khê đáp lại khô khốc: “Cũng không sao ạ.”
Nói xong giống như suy nghĩ gì đó lại nói thêm: “Quả thật không tốt lắm.”
Thực ra tướng quân Lương không hề làm khó cô, thậm chí còn ôn hòa vượt ngoài dự liệu của cô.
Nhưng xuất thân kiếp trước của cô cũng coi như là nhà giàu, cha mẹ còn ly hôn, vì vậy tuy được lớn lên trong sự cưng chiều, nhưng thấy được không ít chuyện, rất nhiều thứ chỉ cần nhìn một cái là có thể nhìn ra những uẩn khúc phía sau.
Ví dụ như cô vừa vào nhà, thím Thu là giúp việc trong nhà sao lại dám nói bóng nói gió làm khó cô, hai mẹ con mẹ kế Chu Vấn Bình sao lại ra cái vẻ bề trên như vậy, dùng ngữ khí kiêu căng thậm chí coi thường muốn dẫm đạp cô? Thậm chí nhà họ Dung, chức vụ của tham mưu trưởng Dung còn thấp hơn tướng quân Lương, một người họ hàng nhà họ sao dám đến nhà họ Lương chỉ vào mũi em trai cô mắng “Chó điên, ác độc, không có gia giáo?”.
Bọn họ không phải coi thường Lương Triệu Thành.
Anh chỉ cần nghiêm mặt, liếc nhìn bọn họ là lập tức im bặt.
Trong lòng bọn họ chẳng qua là không coi cô ra gì thôi.
Còn có ánh mắt đánh giá của đám người trong đại viện đó, hiển nhiên trong khắp đại viện đều có những lời đồn liên quan tới cô.
Còn có một đứa bé như Quan Tiểu Sơn cũng có thể nói ra những lời nói ác độc xấu xa mà khiến Tiểu Dã vừa nghe đã trực tiếp đạp nó xuống sân tuyết.
Những thứ này rốt cuộc là vì sao?
Còn không phải vì chủ nhân nhà họ Lương dung túng thậm chí là ngầm đồng ý?
Mặc cho là nguyên nhân gì, hoặc là vì để an ủi nhà họ Dung, hoặc là trong lòng bất mãn với cuộc hôn nhân của cô và con trai ông ấy, vì vậy mới dung túng và ngầm đồng ý cho những sự khinh thường đó âm ỉ rồi lớn lên, cho đến tận hôm nay.
Tướng quân Lương nghe thấy câu trả lời của cô dường như thấy bất ngờ, lập tức bật cười, nhưng cũng rất nhanh giấu đi nụ cười.
Ông ấy nói chầm chậm: “Chuyện giữa nhà họ Dung và nhà họ Lương đều là chuyện trước đây. Không biết Triệu Thành đã nói với cháu chưa, thực ra thời gian nó sống chung với bác rất ngắn. Mẹ nó có nó chưa lâu thì bác tới biên giới, mẹ nó sức khỏe không tốt, lại có nó nên không thể đi cùng bác, ở lại thành phố Bắc, vì thế từ lúc nó ra đời cho đến khi mẹ nó mất, số lần bác gặp nó chỉ đếm trên đầu ngón tay.”
“Sau khi mẹ nó qua đời, bác đón nó tới biên giới, nhưng bác cũng không có nhiều thời gian ở cạnh nó, vì thế đưa tới trường nội trú bộ đội giống như anh trai nó.”
Lương Triệu Thành và Lương Hằng Nghị không giống nhau ở chỗ là, Lương Hằng Nghị từ nhỏ cũng ở trường nội trú, nhưng từ lúc nhớ được mọi chuyện thì đã cùng cha ở biên giới, kí ức với mẹ lại rất mơ hồ, chính vì vậy cũng thân thiết hơn với cha. Thậm chí lúc nhỏ chưa từng oán hận, cho rằng mẹ anh ấy quá đỏng đảnh, không muốn chịu khổ không chịu theo cha anh ấy tòng quân.
Còn Lương Triệu Thành lại vì mẹ mà vô cùng chống đối thậm chí là oán hận cha, vào lúc anh mười sáu mười bảy tuổi, tuy tướng quân Lương thấy hổ thẹn với anh, nhưng đồng thời cũng vô cùng bất mãn với mấy thói xấu được mẹ nuông chiều của anh, do đó cũng vô cùng nghiêm khắc với anh, chính vì vậy khiến cho quan hệ của hai cha con càng thêm căng thẳng.
Tướng quân Lương ngưng một lát rồi nói tiếp: “Thời gian bác sống với nó rất có hạn, nó oán hận bất mãn bác, còn bác cũng cảm thấy tính khí nó quá kém, không chịu nghe dạy bảo.”
Lâm Khê hé miệng, muốn nói gì đó.
Tướng quân Lương khoát tay nói: “Bác biết, lúc đó nó vẫn chỉ là một đứa bé, người làm cha như bác vắng mặt nhiều năm như vậy, đến mẹ nó mất cũng không ở bên cạnh, đón nó về liền dùng thái độ nghiêm khắc để dạy dỗ nó, bác là một người cha thất bại. Bác nói với cháu những chuyện này không phải muốn giải thích với cháu điều gì, chỉ muốn nói cho cháu chuyện trước đây của nó, bác thấy với tính cách của nó, sợ là không chắc chịu nói ra.”
“Bác và tham mưu trưởng Dung là bạn cũ, là chiến hữu, hai nhà quen nhau ở biên giới, có quan hệ hơn hai mươi năm. Có thể nói Dung Hoa An là bác nhìn con bé lớn lên, từ nhỏ con bé đã có ý với Triệu Thành, mười mấy năm nay, ai cũng đều thấy cả, hai nhà trêu nhau cũng luôn nói muốn kết thông gia. Điều này khiến trước đây bác thậm chí còn nảy sinh lầm tưởng, nếu Triệu Thành không lấy con bé thì không có trách nhiệm. Hai năm rưỡi trước, bác cãi nhau nảy lửa với nó, bắt nó kết hôn với Hoa An, nó không đồng ý, trong lúc tức giận bác đã trực tiếp gọi điện thoại cho cấp trên của nó, ép nó nộp đơn xin kết hôn.”
Lâm Khê: ???!!!