Mỹ Nhân Thích Được Nuông Chiều - Chương 141
Cập nhật lúc: 2024-09-04 19:23:33
Lượt xem: 106
Nói xong anh dừng lại một chút rồi lại tiếp tục: “Tiểu Khê, em phải tin tưởng anh, anh sẽ không cho phép bất cứ người nào làm em tổn thương, sau này em cũng có thể luôn luôn tin tưởng anh.”
Anh đã sớm nhìn ra, nhìn cô trông thì yếu ớt, nhưng thực ra trong tất cả mọi chuyện đều có suy nghĩ của riêng mình, gặp phải bất cứ vấn đề gì thì việc đầu tiên nghĩ đến bản thân nên tự giải quyết thế nào.
Đây hình như là một thói quen.
Anh vẫn luôn tôn trọng thói quen này của cô, nhưng cũng tình nguyện bồi dưỡng cho cô thói quen dựa dẫm vào anh.
Lâm Khê tỉ mỉ nhìn anh một lúc, nửa năm trước đã bắt đầu làm, đương nhiên không phải là nửa năm trước bỗng nhiên muốn bắt đầu làm, có lẽ là từ rất lâu trước kia đã bắt đầu rồi.
Cô sờ sờ lên lồng n.g.ự.c rộng rãi rắn chắc của anh, cô đương nhiên là tin tưởng anh.
Mặc dù anh nói trước đây cũng không khó chịu bao nhiêu, anh có rất nhiều việc phải làm, không có nhiều ưu tư như vậy, nhưng chỉ một câu nói như vậy cũng đã khiến trong lòng cô cảm thấy chua xót.
“Đương nhiên là em tin tưởng anh.”
Cô nói, sau đó lại nhìn quanh căn phòng một chút rồi nói tiếp: “Cảm ơn anh, ý em là ở chỗ này, em rất thích.”
Không chỉ vì cảnh vật xung quanh sơn trang suối nước nóng này rất đẹp, mà còn có căn nhà này.
Đây là một căn nhà nhỏ bên sườn núi, trong nhà có một hồ tắm nước nóng tự nhiên rất lớn, từ cửa sổ thủy tinh sát đất có thể nhìn thấy núi và cây cối bị tuyết trắng tinh khôi bao phủ, đây đúng là sự bất ngờ trong bất ngờ.
Sơn trang suối nước nóng này cũng chỉ vừa mới xây xong từ năm ngoái, trước đây anh cũng chưa từng tới đây. Có thể đặt căn nhà này, đương nhiên là đã phí tâm tư.
Hơn nữa tính cách của anh trước nay luôn giản dị, căn nhà này hiển nhiên không phải là phong cách của anh, những thứ này đương nhiên là vì cô.
“Em thích là được.” Anh nói.
Cô hôn lên môi anh, rồi nói: “Vậy chúng ta ra ngoài xem thử đi.”
Trước khi tới thành phố Bắc hoàn toàn không nghĩ đến việc tắm suối nước nóng, Lâm Khê cũng không chuẩn bị đồ bơi, bèn tìm một bộ đồ lót bằng ren từ trong hành lý ra, khoác thêm một lớp áo ngủ, quay đầu lại đã thấy anh ngồi trên giường nhìn cô, không hề nhúc nhích. Cô trách móc một câu, bước đến giúp anh cởi áo khoác, sau đó lại cởi áo sơ mi ở bên trong, nhưng anh vẫn nhìn cô không hề có chút động tĩnh.
Lâm Khê cởi được vài cái cúc áo rồi đẩy anh ra nói: “Anh không đi cùng em sao?”
Anh lại nắm lấy tay cô ấn xuống bên dưới: “Lát nữa sẽ đi.”
Mặt của Lâm Khê lập tức đỏ lên, rồi nói anh làm gì vậy, âm thầm sẵng giọng: “Không được, như vậy chắc chắn là em sẽ không còn chút sức lực nào nữa.”
Nói thì như vậy, nhưng cũng không rút tay ra, ngược lại còn hơi nhúc nhích, sau đó dựa theo tay của anh đi lên cài thắt lưng của anh lại.
“Chúng ta còn có rất nhiều thời gian mà.”
Cô nhẹ giọng làm nũng: “Anh đặt chỗ này có phải là cố ý không? Mấy ngày nay chúng ta cũng không cần đi ra ngoài nữa, thật khó tưởng tượng được trước đây anh xụ mặt dạy dỗ em có phải là đang giả vờ đứng đắn không?”
Nghĩ đến dáng vẻ lạnh lùng trước đây của anh.
Trời cao làm chứng, Lương Triệu Thành thực sự không có suy nghĩ này.
Anh đặt suối nước nóng hoàn toàn là do nghe nói chỗ này, thấy cô suốt ngày lẩm bẩm lạnh quá khô quá, lúc quay về liệu da có nứt nẻ hết hay không, muốn cô vui vẻ hơn một chút nên mới đặt.
Nhưng nếu cô đã nói vậy, hình như cũng rất tốt.
Lâm Khê nói là không muốn, nhưng quả thực không được cương quyết cho lắm.
Cô cảm thấy mình bị anh lừa, bởi vì chỉ cần anh hôn cô, nói với cô rằng muốn tiếp tục, cô chỉ cần nghĩ đến việc anh là một người cứng nhắc cấm dục như vậy, bây giờ như thế này, cô sẽ không còn một chút sức chống cự nào nữa.
Nhưng mà suy nghĩ kỹ lại, sau khi hai người họ ở bên nhau, anh đâu có cấm dục cái gì? Dường như lúc nào cũng kiềm chế, nhưng cô lại bị giày vò không ít lần.
Nhưng rõ ràng đã động tình, cô lại không muốn làm cho lắm, cô cởi quần áo anh ra rồi lại nói: “Anh nói chuyện với em đi.”
Lương Triệu Thành:
Lời của Lâm Khê có hơi nhiều.
Cũng không biết là bắt đầu từ bao giờ, mỗi đêm trước khi đi ngủ cô đều thích anh nói chuyện cùng cô.
Nhưng anh thực sự là một người thích làm nhiều hơn nói nhiều.
Cũng may năng lực tự chủ của anh vẫn luôn rất tốt, cô muốn nói đa phần anh vẫn sẽ kiềm chế, mặc dù hầu như đều là cô nói anh nghe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./my-nhan-thich-duoc-nuong-chieu/chuong-141.html.]
Lâm Khê nhìn dáng vẻ của anh liền mím môi cười.
Cô đè anh lại, sau đó ôm lấy anh, dính sát vào anh, giữa hai người chỉ có một lớp vải ren duy nhất.
Tay của anh đặt trên nút áo ở phía sau, dùng sức, sau đó nói: “Nói chuyện như vậy?”
Lâm Khê lại không nhịn được mà bật cười, ‘ừ’ một tiếng, trong âm thanh lại tràn đầy ngọt ngào.
Cô nói: “Hình như em, thực sự đã yêu anh rồi.”
Âm thanh của cô rất nhẹ, không phải nói cho anh nghe mà là giống đang tự lẩm bẩm hơn.
Trước đây cô vẫn luôn nói là thích, rất thích.
Lần này đương nhiên là không giống.
Mặc dù mới chỉ đến thàn phố Bắc hai ngày, nhưng Lâm Khê vẫn cảm thấy giữa hai người có gì đó khác với trước đây.
Thái độ của anh đối với cô cũng đã có chút gì đó khác biệt.
Trước đây hai người làm chuyện thân mật nhất là do sự dẫn dắt của hooc môn. Nếu nói rằng hai người si mê lẫn nhau, chẳng thà nói rằng hai người si mê thân thể của nhau, nhưng thực ra khoảng cách giữa trái tim hai người có lẽ là khoảng cách giữa hai thời đại.
Cô nhìn thấy, cô hiểu rõ, nhưng vẫn luôn giữ khoảng cách kia.
Nhưng ở đây, sau khi trải qua hai ngày này, cô bỗng nhiên cảm thấy hai người sát gần lại.
Cô ôm lấy anh, đặt cằm lên cổ anh, vì vậy mặc dù là tiếng tự lẩm bẩm rất nhỏ nhưng anh cũng đã nghe được.
Cô cảm thấy trong khoảnh khắc đó cơ thể của anh cứng lại, liền mím môi cười rồi lại vùi mặt vào cổ anh cọ: “Em đã yêu anh rồi, anh đừng phụ lòng em.”
Giọng nói ngây thơ lại mang theo chút mềm mại.
Em có thể thích một người rất lâu, nhưng em tuyệt đối sẽ không tùy tiện yêu một người.
Anh đừng phụ lòng em.
Lương Triệu Thành lại đẩy cô ra một chút, nhìn cô thật kỹ, hỏi: “Bây giờ mới yêu anh?”
Câu hỏi này quả thực có chút nguy hiểm.
Vì vậy có một vài lời nói thật không nên nói ra, nhất là trong khi giữa hai người có sự khác biệt về quan niệm.
Nói chung không phải yêu rồi là xong chuyện.
Nhưng Lâm Khê là người như thế nào? Lời ngon tiếng ngọt trước nay vẫn luôn có thể hạ bút thành văn.
Sóng mắt cô lưu chuyển, nói: “Trước kia là si mê, bây giờ là yêu. Hai chuyện này đương nhiên là không giống nhau, si mê là không có lý trí, là nhìn thấy anh sẽ muốn hôn anh, muốn có được nhiều hơn. Yêu thì không cần làm gì cả, anh ở bên cạnh em là em đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi.”
Lương Triệu Thành: Sao cô ấy lại nói nhiều như vậy chứ? Có lẽ chính là muốn xx.
Nhưng Lâm Khê nói xong vẫn chưa buông tha cho anh, nắm lấy anh hỏi: “Vậy anh thì sao? Đối với anh em là thế nào? Là si mê hay là yêu, hay là không phải cái gì cả?”
Lương Triệu Thành: Hình như thực sự là không phải là cái gì cả.
Anh chỉ là, tình nguyện cố gắng hết sức khả năng của mình để đối xử tốt với cô.
Lâm Khê thấy anh không chịu nói gì, cũng không để ý, cô bây giờ không thèm để ý chuyện này.
Lâm Khê nói đùa rằng mấy ngày không ra ngoài, đương nhiên không phải thực sự sẽ không đi đâu cả.
Qua mùng hai, mùng ba thực sự là cả ngày không đi đâu cả. Lâm Khê muốn đi dạo xung quanh mỗi một suối nước nóng ở sau núi nhưng lại bị Lương Triệu Thành ngăn cản, lúc này Lâm Khê mới hiểu tại sao anh lại đặc biệt đặt một căn nhà có một suối nước nóng riêng, đúng thật là.
Mùng bốn, Lương Hằng Nghị và Tôn Văn Anh đưa Lương Vệ và Trần Dã đến.
Lương Vệ và Trần Dã đi ra suối nước nóng ở phía sau núi, Tôn Văn Anh và Lâm Khê ngồi trong sân uống trà, Lương Hằng Nghị và Lương Triệu Thành ở trong phòng nói chuyện.
Lương Hằng Nghị nói: “Chú Dung đã đưa cô Dung và Quan Tiểu Sơn đi rồi.”
Lương Triệu Thành lạnh nhạt đáp: “Chuyện này không liên quan gì đến chúng em, đây chẳng qua là sự đấu tranh cuối cùng mà bọn họ làm vì danh tiếng của nhà họ Dung.”