Mỹ Nhân Thích Được Nuông Chiều - Chương 171
Cập nhật lúc: 2024-09-05 20:23:51
Lượt xem: 111
Nhưng đó là từ một năm trước, trải qua một năm này, Lương Triệu Thành đã hoàn toàn tùy ý cô, mặc kệ cô làm gì thì làm.
Có một lần đi dạo còn gặp được Phó Vân Lương.
Phó Vân Lương nhìn thấy Lâm Khê thì cực kỳ vui vẻ, nói chuyện với cô: “Tập tranh của em tôi đã nhận được rồi, bản gốc của chúng hẳn là còn ở Tân An đúng không? Tôi sẽ chọn ra vài bức ra từ trong tập tranh, em xem có thể gửi bản gốc tới đây cho tôi được hay không, thầy của tôi cũng nói cực kỳ phù hợp với để trưng bày triển lãm vào tháng mười và cuối năm của chúng tôi.”
Hai người cùng nhau nói về tập tranh và cuộc triển lãm tranh một hồi lâu.
Đương nhiên toàn bộ hành trình hai người cũng không có bỏ qua Lương Triệu Thành, Phó Vân Lương là thực sự thích Lâm Khê, nhưng lại là kiểu thích đối với những người học sinh có thiên phú, yêu ai yêu cả đường đi. Anh ấy đối với Lương Triệu Thành cũng rất nhiệt tình, tỏ ra rất vui lòng theo chân vợ chồng bọn họ làm bạn bè, khiến Lương Triệu Thành cảm thấy, người này làm như bọn họ rất thân quen hay gì.
Lâm Khê cảm thấy phản ứng của Lương Triệu Thành rất buồn cười.
Tuy buồn cười nhưng cũng cảm thấy thực có lỗi với anh, cô nói với anh: “Ở trường học chỉ có đi học, hoặc là đến phòng vẽ tranh mà thôi, đều là những nơi có rất nhiều học sinh, em sẽ không lén lúc tiếp xúc gì đó với anh ấy. Còn có triển lãm tranh kia, thật ra em chủ yếu chỉ cần chọn một vài bức tranh rồi treo ở chỗ triển lãm có vị trí tương đối tốt là được, cũng sẽ không tiếp xúc gì nhiều với anh ấy.”
Lương Triệu Thành không tỏ ý kiến.
Lâm Khê nghĩ nghĩ, vẽ riêng một bức chân dung về người đàn ông tầm năm mươi tuổi, tóc dài thắt bím, cực kỳ gầy gò, trông rất có phong thái của tiên, Lâm Khê chỉ vào bức vẽ: “Anh xem, đây là thầy Phó vào ba mươi năm sau, anh nói em sẽ thích một người đàn ông như vậy sao?”
Lương Triệu Thành nhìn vào bức họa kia, không thể nói là tốt bao nhiêu, nhưng đúng thật là không có khả năng.
“Anh xem…”
Ngón tay Lâm Khê chỉ vào bức họa: “Lúc em nhìn thấy anh ấy, trong đầu lập tức hiện ra hình tượng này, trừ bỏ tôn kính và ngưỡng mộ, thì làm sao có khả năng khác chứ?”
Lương Triệu Thành nhìn bức họa kia, đột nhiên hỏi cô: “Ba mươi năm sau em gặp được nhiều người như vậy, hiện tại đều đã gặp lại được, vậy em có từng gặp qua anh của ba mươi năm sau không?”
“Không có.”
Lâm Khê không chút lưỡng lự nói: “Em trước kia không sống ở Tân An, đầu tiên là ở Vân Nam, sau lại chuyển qua Hồng Kông, rồi chuyển tới thành phố Bắc, cũng không có chú ý tới ngành sản xuất của anh, hoàn toàn không quen biết anh.”
Nói xong còn bổ sung thêm một câu: “Còn may là không quen biết anh, bằng không anh nghĩ xem, ba mươi năm sau anh đã già như vậy rồi, em yêu anh mới có vấn đề đó. Nếu em quen biết anh vào ba mươi năm sau, chắc chắn sẽ giống như khi đối mặt với Phó Vân Lương, mặc kệ hiện tại anh có đẹp trai bao nhiêu, dáng người tốt bao nhiêu, nhưng tưởng tượng đến ông lão của ba mươi năm sau, em sẽ không thể nào rung động với anh.”
Nói xong còn buông tay.
Lương Triệu Thành: “...”
Anh đang tự tìm chết!
Ngoài ra, còn có hai bức tranh của Nhạc Minh Tư nữa.
Bà ấy vốn đang ở bên thành phố điện ảnh*, cách bên này rất xa, bà ấy thấy Lương Triệu Thành mua cho Lâm Khê một căn hộ, nên đã nhờ Lương Triệu Thành hỗ trợ, giúp bà ấy tìm một căn cũng ở trong khu chung cư này. Ở ngay dưới tầng hai của Lâm Khê, căn hộ giống căn hộ của Lâm Khê, ba phòng ngủ, một phòng khách, một cái ban công nhỏ.
*Thành phố điện ảnh và truyền hình được phát triển từ nền tảng quay phim và truyền hình. Nó chuyên về quay phim và sản xuất phim điện ảnh và phim truyền hình, phát triển và vận hành phim truyền hình quay phim danh lam thắng cảnh và các tài nguyên du lịch liên quan…
Nhưng Lâm Khê ở tầng năm, bà ấy tầng hai, lúc bà ấy mua căn hộ này vẫn có chút không hài lòng, còn đi qua phòng đối diện của Lâm Khê vài lần, sau đó lấy căn hộ hiện tại đổi với căn hộ hai phòng ngủ, một phòng khách của người ta.
Lâm Khê: “...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./my-nhan-thich-duoc-nuong-chieu/chuong-171.html.]
Cô phản ứng lại, bà cô của cô thật đúng là có tiền liền tùy hứng, cô đúng là đời sau của Nhạc Minh Tư rồi.
Lương Triệu Thành phản ứng lại, anh cuối cùng cũng biết cái thói quen tiêu tiền và hoàn toàn không có khái niệm về tiền của Lâm Khê là gen di truyền từ ai rồi.
Đương nhiên, lúc này anh còn chưa quen biết Nhạc Di Mạn.
Đương nhiên, thật ra Nhạc Minh Tư cũng không phải người có tiền sẽ tùy hứng.
Bà ấy đổi căn hộ, Lâm Khê, Lương Triệu Thành, thím Ngô còn có Tiểu Dã, cả nhà đều đi đến đối diện xem thử, thuận tiện nhìn xem có gì cần hỗ trợ không, thím Ngô lải nhải: “Quá lãng phí, quá lãng phí, cái căn ở tầng năm này có thể lớn hơn gấp mấy lần căn ở tầng hai đấy, ngày thường bọn Tiểu Khê cũng không ở bên này, cô cứ trực tiếp sang ở bên này ở cũng được mà, hai căn phòng này còn kém một căn phòng kia đấy, đổi như vậy sao mà lời.”
Nhạc Minh Tư cười nói: “Lúc mua căn ở phía dưới cũng không đắt, gia đình kia cũng đang muốn đổi nhà, hơn nữa bọn họ cũng bổ sung thêm tiền.”
Những người ở chung cư này đều là công nhân viên chức lâu năm ở thành phố Bắc, đều là được đơn vị phân cho. Năm ngoái thành phố Bắc bắt đầu bán nhà ra bên ngoài, đơn vị cũng cổ vũ mọi người bỏ tiền mua lại quyền sở hữu tài sản của căn hộ được phân cho, lúc này mới bắt đầu mua bán. Giá nhà ở bên ngoài rất cao, nhưng căn chung cư này được định giá khá thấp, vốn dĩ căn hộ này cũng đã phân cho công nhân nên định giá lại càng thấp, chủ nhân của căn hộ mua tới tay cũng chỉ mất mấy trăm nghìn, so với giá nhà ở bên ngoài quả thực là trên trời dưới đất.
Nhưng tiền lương của công nhân viên chức bình thường cũng chỉ mấy trăm đồng, mấy trăm nghìn đối với bọn họ cũng là tất cả số tài sản tích góp của bọn họ, nói không chừng còn phải tìm thân thích bạn bè mượn một ít.
Thím Ngô vừa nghe nói được thêm tiền thì tâm trạng cũng bình ổn lại, đến nỗi bao nhiêu tiền bà ấy cũng không hỏi, bà ấy ở nhà họ Lâm làm việc nhiều năm như vậy, tuy rằng thích lải nhải, nhưng ở phương diện này cũng biết chừng mực.
Tuyệt đối sẽ không hỏi nhiều cụ thể về tài sản của chủ thuê.
Có điều chờ thím Ngô đi thu dọn phòng, Lâm Khê tò mò hỏi Nhạc Minh Tư: “Dì Nhạc, dì trước đó mua căn hộ kia bao nhiêu tiền vậy?”
“180.0000.”
Nhạc Minh Tư cười nói: “Nhưng con gái nhà bọn họ muốn tham gia đoàn làm phim, nên dì phải đề cử cho họ. Đương nhiên cũng là vì tình huống đặc thù, cha mẹ của bọn họ cũng được đơn vị phân nhà cho rồi bán luôn căn nhà đó, so với căn phòng bên này thì lớn hơn nhiều. Trước khi bọn họ mua căn hộ bên này cũng cầm của cha mẹ già không ít tiền để mua một căn khác, ngoài ra, bọn họ cũng tính chăm sóc hai ông bà già, tương lai cũng sẽ không ở bên này.”
Cái giá này cũng không cao hơn so với giá mua phòng của đơn vị bao nhiêu.
Lại nói: “Nói là đổi, nhưng người nhà này cũng bù cho dì thêm hơn ba mươi nghìn, là dựa theo giá nhà chia nhà mà bù thêm, bọn họ cũng chiếm lời được bao nhiêu.”
Lâm Khê: “...”
Căn hộ của bọn họ, cũng giống y như đúc, lại tốn tận 280.000!
Đây cũng là tin tức không đối xứng, bằng không nếu người phía dưới biết nhà của người ở trên người ta bán 280.000, thì chắc chắn sẽ không bằng lòng bán 180.000.
Lâm Khê đột nhiên nghĩ đến lúc người chủ bán căn hộ cho bọn họ còn xoa tay vui tươi hớn hở nói: “Căn hộ này của chúng tôi là được đơn vị lấy giá thấp, các người không được nói cái giá này ra bên ngoài đâu đấy, như vậy thì khác gì chúng tôi lấy phúc lợi của đơn vị bán ra bên ngoài chứ.”
Vẻ mặt của Lâm Khê lập tức cực kỳ phức tạp.
Cô còn cảm thấy Nhạc Minh Tư có tiền tùy hứng, rõ ràng bọn họ mới là người tiêu tiền như nước.
Nhạc Minh Tư nhìn thì có vẻ tùy ý, nhưng trong lòng bà ấy lại rất rõ ràng bản thân mình đang làm gì.
Lương Triệu Thành nhìn thấy biểu tình của cô, cảm thấy hơi buồn cười, duỗi tay vỗ vai cô nói: “Cái giá mà chúng ta mua cũng hoàn toàn không tính là đắt, hiện tại người bên ngoài đều ra giá là hơn 10.000 đồng một mét vuông, một căn hộ lớn như này cũng phải một triệu.”
*Đơn vị tiền tệ trong truyện được tính theo đơn vị tiền tệ nước TQ