Mỹ Nhân Thích Được Nuông Chiều - Chương 231
Cập nhật lúc: 2024-09-16 02:56:24
Lượt xem: 99
Người nhà họ Chiến tương đối chậm chạp, không nhận thấy có chỗ nào bất thường.
Nhưng Nhạc Minh Tư và Lương Triệu Thành đều cảm thấy có điểm gì đó không đúng, giữa Lâm Khê và Ngụy Trọng Hằng có một loại cảm giác rất kỳ lạ, không thể nói rõ là chỗ nào không bình thường.
Lâm Khê cũng không phải là người hành động theo cảm tính.
Biểu hiện hôm nay của cô đã vượt quá tiêu chuẩn, chờ đến khi Nhạc Minh Tư hỏi cô, cô lại chỉ lẩm bẩm một câu kia, rồi lập tức cảm giác được ánh mắt của Lương Triệu Thành, cô quay đầu nhìn anh. Đương nhiên nhìn thấy khuôn mặt đen thui của anh, vốn mũi cô còn hơi chua xót, nhìn thấy anh như vậy, đột nhiên cô không hiểu sao lại bật cười, sau đó đã thật sự bật cười.
Cô nắm lấy tay đang đặt dưới bàn ăn của anh.
Hình như anh hơi dừng lại một chút, sau đó anh cũng không có rút tay ra, ngược lại anh còn phản công mà nắm lại tay cô.
Trong lòng Lâm Khê bỗng trở nên ngọt ngào.
Cô quay đầu lại nhìn về phía Nhạc Minh Tư, cười nói: "Không quen biết, chắc là thân thích của nhà họ Thái, có lẽ cũng không phải là người tốt."
Cô vốn muốn nói là, người đàn ông này nhìn không giống như là người tốt, nhưng lời nói vừa đến miệng, cuối cùng vẫn chỉ có thể mắng ở trong lòng, cô cũng không muốn nói như vậy với người khác, nên đã sửa miệng.
Nhưng nói thì nói như vậy, cô xiên một miếng đào mật bỏ vào bát của Nhạc Minh Tư, nói: "Nhưng mà đào mật này ăn rất ngon, có đồ ăn miễn phí ngu hay sao mà không ăn, tất cả mọi người mau nếm thử đi."
Nói xong lại xiên thêm hai miếng bỏ vào bát ông nội Chiến và bà nội Chiến.
Nhạc Minh Tư nhìn cô vừa nói "đó không phải người tốt" và vừa ăn trái cây người ta đưa tới thì càng cảm thấy quái dị, nhưng rốt cuộc cũng không nói gì nữa.
Nhưng Lương Triệu Thành lại không muốn nhận không bữa cơm này, sau khi cơm nước xong anh vẫn đi đến quầy thu ngân, thanh toán tiền cơm, thấy nhân viên thu ngân tỏ vẻ khó xử, anh nói: "Phiền giúp tôi kiểm tra xem tiền cơm của bốn người đối diện, tôi thay bọn họ thanh toán số tiền này, nếu không đủ thì để cho bọn họ bổ sung, nếu dư thì phiền cô lát nữa trả lại cho bọn họ."
Anh cũng không muốn trực tiếp thanh toán giúp cho họ, cũng không muốn có bất kỳ liên quan nào đến bọn họ.
Lâm Khê: Còn có loại thao tác này sao!
Nhạc Minh Tư ở một bên thì cảm thấy thật buồn cười.
Mấy người bọn họ vừa thanh toán xong rời đi thì cha Ngụy cũng đi tính tiền, sau đó nhân viên thu ngân nói với bọn họ sự việc là như vậy, mẹ Ngụy lập tức đuổi theo, đuổi theo bọn Lâm Khê đến trước cửa nhà hàng.
Sau khi bà ta đuổi đến cũng không nói quá nhiều về chuyện này, chỉ cảm ơn Lương Triệu Thành, sau đó nhìn về phía Nhạc Minh Tư nói: "Xin hỏi bà là bà Nhạc Minh Tư sao?"
Nhạc Minh Tư sửng sốt.
Mẹ Ngụy cười nói: "Tôi làm việc tại tòa soạn báo Xuân Thành, tôi rất thích tiểu thuyết và phim truyền hình của bà, tôi đã xem một số bộ, cũng đã xem qua phỏng vấn của bà, vừa rồi tôi đã cảm thấy có chút quen mắt, nhưng rốt cuộc chỉ là nhìn trên ảnh, chưa từng thấy qua người thật, nên cũng không nghĩ tới, vừa rồi tôi mới phản ứng lại."
Nhạc Minh Tư không ngờ lại gặp độc giả và nửa đồng nghiệp của mình, cười chào hỏi bà ta.
Hai người nói với nhau vài câu, mẹ Ngụy đã tự giới thiệu mình một phen, rồi nhìn về phía Lâm Khê, nói với Nhạc Minh Tư: "Đây là cháu gái của bà sao? Gương mặt trông rất giống bà, tuổi còn trẻ, đã có được khí chất tuyệt vời như vậy, bây giờ còn đi đọc hay là đã đi làm? Nhìn cô bé còn đẹp hơn minh tinh ở trên ti vi, không phải thực sự là minh tinh đấy chứ?"
Bà ta đã xem qua các bài báo phỏng vấn Nhạc Mình Tư, bà ta biết chồng của bà ấy đã hy sinh khi bà ấy vẫn còn trẻ và sau đó vẫn chỉ sống một mình và không tái hôn, cũng không có con, vì vậy bà ta không có suy nghĩ gì khác.
Mẹ Ngụy nói rất chân thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./my-nhan-thich-duoc-nuong-chieu/chuong-231.html.]
Lâm Khê lại chế giễu bà ta ở trong lòng, bà nội này của cô, vẫn lợi hại giống như kiếp trước.
Bởi vì nếu bà ta chỉ khen cô, sau khi khen xong thì Nhạc Minh Tư chỉ khiêm tốn vài câu, cuộc nói chuyện cũng kết thúc ở đó, nhưng nếu bà ta nói như vậy thì có thể mở ra một chủ đề khác có nhiều chuyện để nói hơn.
Quả nhiên Nhạc Minh Tư đã cười nói: "Không phải, con bé vẫn còn nhỏ, còn đang đi học."
Chẳng mấy chốc đề tài đã chuyển đến trên người Lâm Khê.
Cuối cùng mẹ Ngụy đã hỏi thăm hết những tin tức có thể hỏi của Lâm Khê hỏi hết một lần, thậm chí còn trao đổi số điện thoại với Lâm Khê, nói là nếu như có cơ hội, hy vọng có thể tiến thêm một bước hợp tác với nhau.
Tiến thêm một bước hợp tác?
Lâm Khê cầm lấy danh thiếp số điện thoại đó, tâm trạng phức tạp.
Nhạc Minh Tư cười nói: "Bà ấy nói bà ấy là độc giả của dì, rất thích xem tác phẩm của dì, nhưng làm sao mà dì lại cảm thấy rằng bà ấy hình như còn quan tâm con nhiều hơn dì?"
Nói xong liền lắc đầu.
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, sắc mặt Lương Triệu Thành càng lạnh hơn.
Thời tiết lạnh, ăn tối xong mọi người cũng không đi ra ngoài dạo chơi, mỗi người đều trở về phòng của mình.
Người nhà họ Chiến ở một căn phòng gia đình, Chiến Dung Dung cũng không về ký túc xá mà ở khách sạn cùng với ông bà nội và cha mẹ cô ấy.
Vợ bác cả Chiến vuốt ve cái chăn lông ngỗng mềm mại trắng như nhung của khách sạn, nói: "Ở lại đây một đêm, không biết phải tốn bao nhiêu tiền, vừa rồi mọi người cũng đã thấy, bữa cơm tối vừa rồi đã cần hơn một trăm đồng, chúng ta thu hoạch một năm cũng chỉ có thể bán được một hai trăm đồng, một bữa cơm đã tiêu sạch. Dung Dung, mẹ thấy hai ngày nay con rất thân thiết với em gái Tiểu Khê, con có biết chồng của cô bé làm nghề gì không? Giàu có như vậy, không phải em gái Tiểu Khê của con nói sẽ giới thiệu con với đồng nghiệp trong công ty của người yêu con bé sao? Dung Dung, để cho con bé giới thiệu cho con đi!"
Ban đầu bà ta còn ảo não về chuyện Lâm Khê mắng người nhà họ Thái, hiện tại hình như cũng không còn ảo não như vậy nữa.
Vốn tâm trạng của Chiến Dung Dung cũng không tệ lắm, nhưng vừa nghe mẹ cô ấy nói như vậy, lại không còn tốt nữa.
Bà nội Chiến nhìn thấy vậy thì trầm mặt, nói với thím Chiến: "Việc này con đừng xen vào, nếu Tiểu Khê cảm thấy thích hợp, thì tất nhiên con bé sẽ giới thiệu cho Dung Dung, lúc đó Dung Dung hãy nghiêm túc xem xét. Nếu Tiểu Khê không giới thiệu cho cháu, vậy nhất định là con bé cảm thấy không thích hợp, Dung Dung cháu cũng phải nghiêm túc làm việc, luôn sẽ có một chàng trai tốt đẹp có thể sống cả đời với cháu, đừng vì những chuyện này mà làm rối trận tuyến của cháu, không thể để cho người ta xem nhẹ cháu, ngược lại bỏ qua người thật sự có thể sống cả đời với cháu."
"Là đạo lí này."
Ông nội Chiến cũng gật đầu, nói với Chiến Dung Dung: "Chúng ta tuy nghèo một chút, nhưng chúng ta cũng có cuộc sống của chúng ta, sống tốt cuộc sống của chúng ta, cũng có niềm vui của riêng mình, cháu không thể nhìn người bằng tầm mắt hạn hẹp, cuộc sống cũng sẽ chỉ trôi qua càng ngày càng kém. Cháu đừng thấy thím hai cháu và em gái Tiểu Khê có cuộc sống phong quang, trong lòng sinh ra ý nghĩ không nên gì, trong mắt thím hai cháu không chứa được cát. Ông thấy tính tình Tiểu Khê so với tính tình của thím cháu còn mạnh hơn một chút, nếu như cháu có ý nghĩ gì không nên có trong đầu, vậy ông thấy cháu nên trở về Liêu Châu, còn có thể sống tốt hơn một chút."
Một câu nói khiến gương mặt vợ bác cả Chiến nóng lên vô cùng, cả người không được tự nhiên.
Chiến Dung Dung vội vàng gật đầu, nói: "Cháu biết rồi, cháu biết rồi, mọi người cứ yên tâm, cháu đã biết rồi."
Những lời này ông bà nội từ nhỏ đã nói với cô ấy không biết bao nhiêu lần, cô ấy làm sao có thể không biết?
Đã nhiều năm trôi qua như vậy, cô ấy vẫn còn rất hiểu ông nội của mình.
Là người nhà, ông nội của cô ấy chắc chắn sẽ tranh thủ.
Ví dụ như khi chú hai cô ấy hy sinh, trên chính sách có thể làm con thừa tự để được lấy đãi ngộ con liệt sĩ mồ côi, mặc dù thím hai không vui, nhưng ông nội vẫn kiên trì để cô và em trai làm con thừa tự của chú hai, bởi vì chú hai là con trai của ông bà nội, ông nội cô ấy cảm thấy có thể tự mình làm chủ.
Nhưng những thứ ở chỗ thím hai, có thể cho cô ấy lợi ích, ông nội cô ấy đã nhiều lần cảnh cáo cô ấy, không nên nổi lên ảo tưởng và bất cứ tham lam gì, thím hai của cô ấy nhớ tới tình cảm với chú hai, nên đã đồng ý, cô ấy đã vô cùng biết ơn, nhưng không muốn cô ấy nghĩ thím hai không chủ động đồng ý.