Ở chung với Cố Kỳ Việt lâu như vậy, Thẩm Triều Triều dần dần thả lỏng trước mặt anh, trong lời nói cũng mang theo sự thân mật.
Mà Cố Kỳ Việt vốn cũng không tức giận, chỉ thuận miệng nhắc tới, nhưng lúc này nghe Thẩm Triều Triều nói, mang theo ý đồ qua ải, anh không nhịn được đưa tay nắm lấy ngón tay đang lắc lư của cô.
Sau đó anh không khách khí nói: “Vậy thì nhìn đi, anh không ngại đâu, nhìn chằm chằm anh ba ngày ba đêm cũng không có vấn đề gì.”
Thẩm Triều Triều rốt cuộc vẫn là người ít tiếp xúc với người khác, bây giờ bị bí, cuối cùng cô chỉ có thể trở tay nắm lấy tay Cố Kỳ Việt, dứt khoát đầu hàng: “Em ngại, hay là...”
“Khụ khụ!”
Nhưng chưa kịp nói hết lời đã bị một trận ho khan vang dội cắt ngang khiến Thẩm Triều Triều giống như chuột thấy mèo, cô nhanh chóng hất tay Cố Kỳ Việt ra, sau đó để tay ra sau lưng, vẻ mặt lập tức trở nên căng thẳng.
Cố Kỳ Việt hơi khó chịu nghiêng đầu nhìn lại, người phá vỡ bầu không khí tốt đẹp chính là ba anh, Cố Hằng, quản đốc Cố, lúc này nhận ra ánh mắt của anh, ông lập tức nhíu mày trừng mắt liếc Cố Kỳ Việt một cái.
Cố Hằng thầm nghĩ người trẻ tuổi đúng là hấp tấp, không để ý đến hậu quả, bây giờ là đang ở xưởng sắt thép chứ không phải ở nhà, mọi thứ đều cần phải cẩn thận đấy!
Nếu không phải Thẩm Triều Triều đang đứng trước mặt, Cố Hằng đã sớm mở miệng dạy dỗ con trai mình rồi.
Nhưng vừa nhìn thấy Thẩm Triều Triều, ông lập tức nhớ tới vấn đề khó đã được giải quyết thuận lợi hôm nay, dù Cố Hằng có nhìn thế nào cũng không vừa mắt nhưng hôm nay vẫn tươi cười rạng rỡ, hòa ái nói với Thẩm Triều Triều: “Triều Triều à, bây giờ công việc đã kết thúc rồi, con mau cùng Kỳ Việt về nhà đi, đây là tiền công phiên dịch hôm nay, con cầm lấy đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-307.html.]
Nói xong, Cố Hằng lấy một phong bì từ trong túi ra nhét vào tay Thẩm Triều Triều, rồi bảo hai người về nhà sớm một chút.
Cố Kỳ Việt cũng giơ một tay về phía ông, không hề có chút xấu hổ nào khi xin tiền ba mà còn nói một cách đường hoàng: “Ba, gặp mặt chia đôi, của con đâu!”
Vừa nói anh vừa chủ động tiến lên vài bước, vừa vặn che chắn cho Thẩm Triều Triều đang căng thẳng.
Nhìn dáng vẻ thiếu đứng đắn này, Cố Hằng cũng bị lời nói không biết xấu hổ của Cố Kỳ Việt chọc cười, nói thẳng: “Có muốn cho hai cái bạt tai không?”
Cố Hằng giơ tay trái lên giữa không trung khoa tay múa chân vài cái, thằng nhóc thối này còn nhiều tiền hơn ông, xem náo nhiệt cái gì chứ.
Hơn nữa Thẩm Triều Triều nhận được thù lao vì lý do công việc, nó thì làm gì chứ? Cứ đứng đây nửa ngày, xem nó giỏi giang chưa kìa...
Học máy móc thì giỏi, vậy mà một chữ tiếng Anh cũng không biết, may mà trong nhà còn có người biết tiếng Anh, nếu không hôm nay mấy lão tướng bọn họ phải ra mặt rồi. Gật đầu yes, lắc đầu no...
Chỉ nghĩ thôi, Cố Hằng đã cảm thấy xấu hổ, nếu thật sự làm như vậy thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn! May mà mọi chuyện đều suôn sẻ!!
Ngay lúc Cố Hằng còn muốn nói thêm vài câu với Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt lại dựa vào lợi thế chiều cao, ấn vai ông xuống, sau đó xoay người lại, miệng không quên nói: “Được rồi, đã nhận được tiền rồi, hai chúng con cũng phải về nhà rồi, đi thôi!”
DTV
Nói xong, Cố Kỳ Việt nhanh chóng nắm lấy tay Thẩm Triều Triều đi về phía bãi đậu xe, quản đốc Cố đứng tại chỗ giật giật khóe miệng, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu. Con trai hướng ngoại ghê!
Bây giờ cả ngày cứ vây quanh Thẩm Triều Triều.