Dáng vẻ bọn họ vui mừng kiểu như “Cuối cùng heo nhà mình cũng hái được cải trắng”.
Ánh mắt rõ ràng như thế, ngay cả người mù cũng có thể phát hiện, huống chi là Thẩm Triều Triều.
Cô xấu hổ đến hai má đỏ bừng, trong mắt mang theo sự lúng túng, sau đó càng cúi đầu, hận không thể vùi mặt vào trong bát, đồng thời nghĩ nếu như Cố Kỳ Việt lần sau hôn cô lại tạo ra những vết thương nhỏ này thì sẽ không cho anh hôn nữa!
Bị các bậc trưởng bối phát hiện, thật sự là quá mất mặt!!
So với Thẩm Triều Triều đang xấu hổ, Cố Kỳ Việt lại vô cùng bình tĩnh, vốn dĩ anh không sợ ánh mắt của mẹ và bà nội, rất có khí phách “Muốn nhìn thì nhìn, cứ nhìn thoải mái”, chỉ là vành tai đỏ ửng lại bại lộ suy nghĩ thật của anh.
Dù sao tuổi của hai người cũng không tính là lớn, còn chưa trải đời nhiều, để cho da mặt cùng tố chất tâm lý cũng được tôi luyện, nên không thể thoát khỏi ánh mắt trêu chọc của các bậc trưởng bối.
Nhưng nhìn thấy Thẩm Triều Triều đã không thể ăn cơm bình thường, anh hơi không vui nhìn mẹ và bà nội nhà mình, ngại Thẩm Triều Triều sợ xấu hổ, anh chỉ có thể dùng ánh mắt ra hiệu “đừng làm quá”.
DTV
Lời nhắc nhở này có chút tác dụng, cuối cùng hai người cũng không còn nhìn chằm cii chằm nữa, Cố Kỳ Việt nhanh chóng tiến đến bên cạnh Thẩm Triều Triều, nâng đũa lên giúp cô gắp thức ăn.
Thẩm Triều Triều không thích ăn thịt mỡ, anh cố ý gắp bỏ phần mỡ, gắp phần thịt nạc vào trong bát của cô.
Có thể là bởi vì nụ hôn buổi sáng khiến khoảng cách giữa hai người càng gần, bây giờ Cố Kỳ Việt chỉ cần nhìn thấy Thẩm Triều Triều là trong lòng tràn đầy vui mừng, anh nhịn không được nhỏ giọng nói: “Triều Triều, lát nữa ăn xong thì về phòng, không sao đâu, anh ở đây cản đường đạn!”
Cố Kỳ Việt hiểu rõ hai vị nữ đồng chí Diệp Phương và Vương Thải Hà tuyệt đối sẽ trêu chọc vết thương trên môi hai người vào lúc rảnh rỗi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-311.html.]
Cho nên anh dứt khoát không cho cơ hội, trốn là thượng sách!
Chỉ có điều nếu hai người đều trốn, vậy thì không được... Sẽ bị mai phục, chờ đến khi bị tóm thì sẽ nghênh đón càng nhiều lời trêu chọc, cho nên chắc chắn phải để lại một người.
Thẩm Triều Triều đang ăn từng miếng thịt nhỏ, khi nghe thấy lời nói của Cố Kỳ Việt, trên mặt cô hiện lên vẻ kinh ngạc, ngay sau đó cũng nhỏ giọng nói với Cố Kỳ Việt: “Sẽ rất vất vả đó!”
Dù sao, mẹ Diệp và bà nội Vương ngay từ đầu đã muốn tác hợp cho hai người bọn họ, bây giờ cuối cùng cũng thấy thành công... Chỉ cần tưởng tượng một chút là biết sẽ bị hai người giữ lại, nói cả ngày cũng nói không hết.
Mà khi nghe thấy Thẩm Triều Triều lo lắng cho mình, Cố Kỳ Việt vội vàng bày tỏ: “Cho dù hỏa lực phía trước có mạnh đến đâu cũng không sao, anh có thể lấy một địch mười, hơn nữa chỉ cần anh không biết xấu hổ, mặc kệ họ nói nhiều thế nào cũng không sao.”
Bị lời nói của Cố Kỳ Việt chọc cười, Thẩm Triều Triều ngẩng mắt trừng anh một cái, bảo anh đừng nói bậy.
Có điều nụ cười trên mặt Cố Kỳ Việt lại càng sâu, anh ân cần nâng đũa gắp thức ăn đút cho Thẩm Triều Triều, bản thân anh vốn dĩ không đói, đồng thời, anh hơi nghi ngờ hỏi: “Triều Triều, em xịt nước hoa sao, thơm quá!”
Không phải mùi hương nồng gắt mà là mùi hương thoang thoảng, xuất hiện trên người Thẩm Triều Triều, giống như thêm một chút điểm xuyết.
“Là quà Lucy tặng em lúc chia tay, một lọ nước hoa!”
Giọng nói của Thẩm Triều Triều mang theo sự vui mừng, đây là món quà mang ý nghĩa đặc biệt mà cô nhận được, vốn dĩ cô đã chuẩn bị cất giữ cẩn thận, nhưng sau khi tiến thêm một bước với Cố Kỳ Việt, cô đột nhiên nhớ đến dòng chữ tiếng Anh được viết trên chai nước hoa.
Sweet Love. Tình yêu ngọt ngào.