Vì vậy, động tác cơ thể giống như không chịu khống chế, khiến cô sau khi trở về phòng, cầm lấy chai nước hoa xịt vài cái, lúc này bị Cố Kỳ Việt phát hiện, khiến trong lòng Thẩm Triều Triều dâng lên vị ngọt.
Mà khi nhìn thấy nụ cười vô thức hiện lên trên mặt Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt sững sờ, đột nhiên phát hiện hình như mình chưa từng tặng món quà tương tự, anh vẫn luôn tặng đồ trang trí đẹp mắt hoặc đồ ngọc bích gì đó cho cô.
Chiều nay đến chỗ anh Cường lấy một ít phiếu Hoa Kiều, rồi đến cửa hàng Hữu Nghị mua vài món đồ trang điểm vậy!
Cố Kỳ Việt nhỏ mọn không muốn để Lucy lấy lòng Thẩm Triều Triều.
Không muốn nhắc đến Lucy nữa nhưng Cố Kỳ Việt vẫn khen thêm vài câu mới lặng lẽ chuyển chủ đề, nói đến sự keo kiệt của ba mình: “Quản đốc Cố quản lý xưởng sắt thép lâu như vậy cũng nhiễm tính keo kiệt rồi, em giúp xưởng sắt thép một việc lớn như vậy, vậy mà chỉ cho tám mươi đồng, lần sau đừng quan tâm đến ông ấy nữa.”
“Khụ khụ.”
Cố Kỳ Việt nói chuyện không hề tránh Cố Hằng đang ngồi ở bên kia, Cố Hằng nghe thấy, lập tức không được tự nhiên giả vờ ho khan hai tiếng, sau đó biện minh cho mình: “Xưởng sắt thép có nhiều chỗ cần phải tiêu tiền, đương nhiên phải tính toán cẩn thận, con chưa từng đi làm, đương nhiên không biết khó khăn trong đó rồi! Đừng nói tám mươi đồng, ngay cả kiếm tám đồng cũng khó!”
“...”
Cố Kỳ Việt cạn lời.
Anh lắp ráp một chiếc xe là có thể kiếm được mấy nghìn đồng rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-312.html.]
Có điều chuyện như thế này lại không thể nói ra, anh chỉ có thể tiếp tục mang danh “ăn bám”, lựa chọn cầm bát lên húp một miếng cơm, đột nhiên cảm thấy có một công việc hình như cũng được.
Có điều đó cũng chỉ là nghĩ thôi, cuối cùng Cố Kỳ Việt cũng không thể chịu đựng được cảm giác mất tự do, cho nên đời này anh không thể nào đi làm được.
Đợi đến khi ăn cơm trưa xong, Cố Kỳ Việt bảo vệ Thẩm Triều Triều, để cô an toàn lên lầu.
DTV
Tận mắt nhìn thấy Thẩm Triều Triều rời đi, Cố Kỳ Việt mới dời tầm mắt, kết quả nhìn thấy Diệp Phương và Vương Thải Hà - hai người phụ nữ ngồi trên ghế sô pha phòng khách, vẻ mặt như chuẩn bị “tra khảo” nghiêm khắc, ngay cả Cố Hằng vừa ăn cơm xong cũng bị hai người đuổi ra ngoài đi dạo. Đừng ở nhà làm vướng víu.
Thấy vậy, Cố Kỳ Việt biết rõ, anh cũng không trốn tránh. Anh bước nhanh đến ghế sô pha đối diện hai người ngồi xuống, vẻ mặt như kẻ liều mạng, thừa nhận: “Mối quan hệ giữa con và Triều Triều bây giờ đang phát triển theo hướng tốt.”
Nói xong, anh lại nhịn không được bổ sung thêm một câu: “Bây giờ hai chúng con yêu thương lẫn nhau.”
Lời nói vui vẻ và khoe khoang này khiến Vương Thải Hà bĩu môi, bắt đầu vạch trần: “Cũng chỉ có Triều Triều tốt bụng thôi, đổi lại là bà, chắc chắn phải đánh con vài cái mới hả giận.”
Diệp Phương ngồi bên cạnh cũng gật đầu phụ họa: “Cũng không biết trước đó là ai sống c.h.ế.t đòi ly hôn.”
Bây giờ Cố Kỳ Việt không thể nghe hai chữ “ly hôn”, anh lập tức không còn vênh váo nữa, anh lựa chọn giơ tay tỏ vẻ đầu hàng, giọng điệu cũng không còn vui vẻ như trước: “Trước kia là con bị mỡ heo che mắt, bây giờ con đã hoàn lương làm người mới, xin tha! Hơn nữa hai người bớt bớt lại đi, đừng dọa Triều Triều, cô ấy nhát gan.”
Có đôi khi kiểu trêu chọc này thấy đối phương càng xấu hổ thì càng có cảm giác thành tựu.
Bây giờ nhìn thấy Cố Kỳ Việt vẻ mặt dày hơn tường thành, Diệp Phương và Vương Thải Hà cũng không có hứng thú trêu chọc nữa, chỉ có thể bỏ qua.