Núi Ly Uyên cách khu vực nội thành một khoảng cách, đạp xe cần mất ba, bốn tiếng mới tới được, cho dù có người thèm muốn hoa quả trên núi nhưng cũng không có nghị lực đạp xe hai lượt đi và về, thêm vào đó núi Ly Uyên còn lưu truyền những câu chuyện kỳ lạ, cho dù bây giờ đã đả đảo mê tín dị đoan nhưng vẫn khiến người ta không dám đến nhiều.
Còn về những câu chuyện kỳ lạ đó là gì...
Thẩm Triều Triều biết không nhiều nhưng đều là những chuyện vừa đáng sợ vừa hoang đường, bây giờ nghĩ lại, đều là người lớn dùng để dọa trẻ con.
Cho nên cũng không biết là ai đã truyền ra lời đồn núi Ly Uyên có kho báu, mấu chốt là còn có người tin! Đâu phải trẻ con nữa.
Khi Thẩm Triều Triều nói ra suy nghĩ trong lòng, Cố Kỳ Việt khẽ cười, giải thích một cách sâu sắc: “Trên đời có rất nhiều người muốn đầu cơ trục lợi, cho rằng mình chính là người may mắn đó nhưng lại không biết phải làm việc chăm chỉ mới có cuộc sống ổn định, hoặc là có sự chuẩn bị để gánh chịu hậu quả, nhưng hiển nhiên phần lớn mọi người đều không có.”
Thẩm Triều Triều chớp chớp mắt, sau đó tò mò nghiêng đầu nhìn Cố Kỳ Việt, vẻ mặt như đang nhìn thứ gì đó kỳ lạ.
Cố Kỳ Việt hơi bất lực, anh đưa tay nhẹ nhàng chọc trán Thẩm Triều Triều, giải thích cho cô: “Tuy anh có vẻ lêu lổng nhưng nói chuyện và làm việc vẫn rất đáng tin cậy.”
Anh sẽ không đánh trận mà không nắm chắc phần thắng.
Hai người trò chuyện một hồi đã làm giảm bớt sự ngại ngùng, sau khi tưới hoa xong, lại cùng nhau ăn đồ ăn vặt, sau đó Cố Kỳ Việt lấy lý do tò mò, nài nỉ Thẩm Triều Triều xịt cho anh vài giọt nước hoa mà Lucy tặng.
Sau khi ghi nhớ mùi hương này, anh lại âm thầm hỏi thăm sở thích của Thẩm Triều Triều, chuẩn bị chọn loại nước hoa tốt hơn để làm quà!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-316.html.]
Chỉ là vài ngày liên tiếp trôi qua, khi Thẩm Triều Triều nhốt mình trong phòng dịch tài liệu, Cố Kỳ Việt chờ đến sốt ruột, nghĩ với tốc độ làm việc của anh Cường, chắc là đã sớm mang phiếu Hoa Kiều đến rồi.
Dù sao thì phiếu Hoa Kiều cũng không phải thứ gì quá khan hiếm, ở chợ đen có tiền là mua được.
Là gặp chuyện gì sao?
Nghĩ vậy, khi Cố Kỳ Việt chuẩn bị đến nhà anh Cường một chuyến để xem tình hình thì phiếu Hoa Kiều đã chờ đợi từ lâu cuối cùng cũng được đưa đến, có điều không phải do người khác đưa tới mà là anh Cường đích thân đến.
DTV
Khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của anh Cường, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ bất an, Cố Kỳ Việt không khỏi nhíu mày, nghi ngờ hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Mà anh Cường lại rất cẩn thận nhìn trái nhìn phải, xác định xung quanh không có ai mới kéo Cố Kỳ Việt vào trong sân nhà họ Cố, lúc này mới nói nhỏ: “Núi Ly Uyên có ma!”
Vừa nghe thấy chữ có ma, khóe mắt Cố Kỳ Việt không khỏi giật giật, khó trách anh Cường cứ giấu giếm.
Bây giờ đang là thời kỳ phá bỏ mê tín dị đoan.
Một khi bị người khác phát hiện thì chắc chắn sẽ không có kết quả tốt... Cố Kỳ Việt bất đắc dĩ đưa tay xoa thái dương, sau đó khuyên nhủ: “Anh Cường, anh chỉ nói với tôi thôi đấy, ngàn vạn lần đừng để người thứ ba biết, nếu không anh cứ chờ bị Hồng vệ binh bắt đi phê bình đi!”
Anh Cường lộ vẻ đau khổ, đương nhiên anh ta biết nhưng thật sự là có ma! Hơn nữa anh ta càng nghĩ càng sợ.
Sợ đến mức anh ta ba ngày liên tiếp không ngủ ngon, bây giờ quầng thâm mắt nặng đến đáng sợ, anh ta luôn cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, anh ta cũng sắp biến thành ma…