Thấy anh Cường tự trách như vậy, Cố Kỳ Việt đứng bên cạnh im lặng không nói gì.
Lâm Kiều vội vàng lên tiếng khuyên nhủ, cuối cùng cũng khiến anh Cường bình tĩnh lại, sau đó vội vã trở về thành phố Giang Lâm, báo cáo chi tiết về chiến dịch lần này cho thị trưởng Lý Nam.
Tuy kết quả thuận lợi nhưng những chi tiết trong quá trình cũng phải nói rõ ràng, nhưng Cố Kỳ Việt thuật lại rất ngắn gọn, chỉ kể sơ qua về việc bắt giặc phải bắt vua trước trong hang động, sau đó lập tức nhường sân khấu cho anh Cường và Lâm Kiều để bọn họ tự do phát huy.
Còn anh thì đang rất muốn về nhà gặp Thẩm Triều Triều! Ngọn lửa trong lòng anh không những không hề tắt theo thời gian mà ngược lại càng lúc càng cháy dữ dội, như muốn thiêu rụi cả con người anh, anh cảm thấy n.g.ự.c rất khó chịu.
Chỉ có gặp được người mình thích mới có thể vơi bớt phần nào. Nhưng anh chưa kịp rời đi thì thị trưởng Lý Nam đã gọi anh lại, báo cho anh một tin buồn: “Bà của Lưu Đại Đầu đã qua đời cách đây một tiếng, sau khi kiểm tra thì thấy bà cụ sức khỏe yếu, không qua khỏi nữa.”
“Ừm.”
Liên tiếp nghe những tin buồn, Cố Kỳ Việt cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹt. Anh dừng bước, quay sang nhìn thị trưởng, muốn tìm câu trả lời: “Chú Lý, làm thế nào để thay đổi cục diện lạc hậu sẽ bị đánh?”
DTV
“Đương nhiên là phải trở nên mạnh mẽ, một người không đủ thì phải tập hợp nhiều người, một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao.”
Câu hỏi rất đơn giản, đáp án cũng đơn giản như vậy.
Lý Nam còn đang thắc mắc tại sao Cố Kỳ Việt lại đột nhiên hỏi câu này thì thấy anh thở dài một hơi, sau đó như đã đưa ra quyết định, mỉm cười với Lý Nam rồi nói ra những lời khiến Lý Nam vô cùng kinh ngạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-332.html.]
Anh Cường và Lâm Kiều ở bên cạnh cũng há hốc mồm kinh ngạc, không ngờ Cố Kỳ Việt lại dám làm chuyện lớn như vậy.
Bất kể ba người có mặt kinh ngạc thế nào, Cố Kỳ Việt cũng cảm thấy thoải mái, ngọn lửa trong lòng anh đã chuyển hóa thành động lực, anh sảng khoái bước ra khỏi tòa nhà chính quyền, bước chân nhẹ nhàng.
Nhưng trước đó do không chú ý nên không phát hiện ra, mãi đến khi đạp xe về đến nhà, Cố Kỳ Việt mới thấy đùi phải đau nhức dữ dội, anh cúi đầu nhìn thì thấy bị đạn lạc sượt qua, rách một vết lớn, tuy đã ngừng chảy m.á.u nhưng m.á.u khô lại dính trên đó, nhìn qua cũng khá đáng sợ.
Cố Kỳ Việt thấy hơi đau đầu, anh vốn định đi gặp Thẩm Triều Triều ngay, giờ thì hay rồi. Phải đi xử lý vết thương trước đã, kẻo dọa Thẩm Triều Triều sợ.
Có điều đúng là họa vô đơn chí, Cố Kỳ Việt vừa dừng xe thì cổng nhà họ Cố lập tức mở ra, Thẩm Triều Triều mà anh ngày đêm mong nhớ vội vàng chạy ra, thậm chí còn không đeo khẩu trang, ánh mắt đầy sợ hãi lo lắng, sắc mặt trắng bệch khiến Cố Kỳ Việt không dám trốn tránh.
Anh thấy đau lòng không thôi.
Anh giang rộng vòng tay về phía Thẩm Triều Triều, mặc kệ đang ở ngoài, ôm cô vào lòng.
Khác với trước kia khi làm nhiệm vụ bị thương chỉ có thể tự mình xử lý, bây giờ anh đã có người thương yêu, biết rõ vết thương trên đùi không thể che giấu được, vì thế nên quyết định cướp trước cơ hội. Ôm lấy thân hình mềm mại trong lòng, Cố Kỳ Việt dụi cằm vào vai Thẩm Triều Triều, giả vờ đáng thương nói: “Triều Triều, anh bị thương rồi, đau quá.”
Nghe Cố Kỳ Việt nói vậy, Thẩm Triều Triều giật mình, vội vàng thoát khỏi vòng tay anh.
Rất nhanh, tầm mắt cô tập trung vào vết thương trên chân phải, nhìn thấy m.á.u thịt be bét, cô vô thức giơ tay che miệng, khóe mắt lập tức đỏ lên. Mặc dù biết lần này Cố Kỳ Việt ra ngoài có thể sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng cô không ngờ anh lại bị thương!