Nói xong, Chu Lan kìm nén sự ghen tị trong lòng, nghiêm túc nói thêm một câu: “Nhưng tôi tin rằng đất nước chúng ta sau này sẽ ngày càng phát triển, cửa hàng Hữu Nghị như thế này, tương lai chắc chắn sẽ mở ở khắp nơi trên đất nước, sẽ không còn bất kỳ hạn chế nào nữa, ai muốn vào cũng được.”
“Ừ, chắc chắn sẽ như vậy.”
Hai cô gái vừa nói chuyện vừa tò mò nhìn những món đồ trong cửa hàng, đi dạo một vòng thì đến khu vực đồ lót, Chu Lan lập tức hứng thú, cô ấy nheo mắt, cố ý đến gần nhìn kỹ. Người nước ngoài đúng là phóng khoáng!
Nhìn xem, chỉ mấy mảnh vải là thành đồ lót rồi.
Chu Lan còn không quên phát ra tiếng “chậc chậc”, Thẩm Triều Triều ở bên cạnh thì xấu hổ đến mặt đỏ bừng, giơ tay kéo Chu Lan định rời đi nhưng sức lực không bằng cô ấy, vì thế nên đành phải ở lại.
May mà chỗ này không có nhân viên, nếu không Thẩm Triều Triều sẽ xấu hổ đến mức đầu bốc khói.
Sau khi quan sát xong, Chu Lan hiện lên vẻ mặt thích xem trò vui, nháy mắt với Thẩm Triều Triều: “Triều Triều, cậu không mua một bộ sao? Mặc vào chắc chắn sẽ khiến Cố Kỳ Việt mê chết!”
“...”
Thẩm Triều Triều cảm thấy bây giờ cô không cần.
Kiểu dáng của những bộ đồ lót này có phần quá hở hang, cô chỉ nhìn thôi cũng thấy ngại ngùng, may mà Chu Lan cũng chỉ nói đùa, hai người nhanh chóng đi tới những quầy hàng khác xem, cuối cùng đồ dùng cần thiết thì không mua bao nhiêu mà lại mua toàn đồ ăn.
“Oa, cái này gọi là bánh gato Rừng Đen à? Ngon thật đấy, Triều Triều mau ăn thử một miếng xem.”
“Ừ, ngon!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-342.html.]
“He he, Cố Kỳ Việt đúng là có bản lĩnh, đợi anh ấy về, xem có thể kiếm thêm một ít phiếu Hoa Kiều không, tớ muốn mua.”
“Không cần đợi anh ấy về, tớ còn rất nhiều đây này!”
Hai người vừa nói vừa cười đi ra khỏi cửa hàng Hữu Nghị, bởi vì lúc đi ra trời đã hơi muộn, vì thế nên lúc này sắc trời cũng đã tối sầm lại, ánh hoàng hôn trên cao tỏa ra ánh sáng màu cam, mặt đất như được phủ lên một lớp khăn voan dịu dàng.
DTV
Để đảm bảo Thẩm Triều Triều về nhà an toàn, Chu Lan quyết định đưa cô về nhà họ Cố rồi mới về nhà mình.
Chu Lan không lo lắng về vấn đề an toàn của bản thân.
Dù sao cô ấy cũng đã học được vài chiêu từ ba mình, một cảnh sát. Chu Lan không sợ đám lưu manh kia, nếu chúng thật sự dám chặn đường cô ấy thì cứ để chúng thử mùi vị nắm đ.ấ.m của cô ấy.
Kết quả, có một số chuyện đúng là không nên nhắc đến, đang lúc Chu Lan nghĩ đến những điều này thì phía trước lập tức nhảy ra mấy người chặn đường bọn họ, dáng vẻ lêu lổng, nhìn là thấy kẻ đến không có ý tốt.
Phản ứng đầu tiên của Chu Lan là chắn Thẩm Triều Triều ở phía sau, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào mấy người đang đi tới.
Cô ấy nhíu mày, giọng điệu không tốt nói: “Lũ du côn ở đâu tới đây, cút đi!”
“Ồ, còn là một cô em gái nóng tính nữa chứ, tôi thích kiểu này đấy, chúng ta làm quen một chút, kết bạn nhé?”
Mấy người đàn ông ăn mặc lôi thôi chặn đường hai người, vốn dĩ đã ở nơi hẻo lánh lại thêm trời đang dần tối, xung quanh gần như không có người, huống chi vừa nhìn thấy dáng vẻ của mấy tên lưu manh, mọi người vội vàng tự lo thân mình mà chuồn mất.
Thẩm Triều Triều bị Chu Lan chắn ở phía sau cũng là lần đầu tiên gặp phải chuyện này, cô hơi khẩn trương nắm chặt vạt áo, trán toát mồ hôi lạnh nhưng vẫn cố gắng ép bản thân bình tĩnh lại, tuyệt đối không được loạn trận tuyến. Không được trở thành gánh nặng!