Mỹ nhân xinh đẹp õn nà xuyên về thập niên gả cho quân nhân - 384
Cập nhật lúc: 2024-10-29 11:57:12
Lượt xem: 5
Không lâu sau, anh dừng lại bên giường, hơi thở quen thuộc tới gần dừng lại một chút, lòng bàn tay khô ráp ấm áp xoa gò má cô. Chắc vì nghĩ cô có phải sinh bệnh không, bàn tay dừng lại một chút rồi sờ lên cái trán của cô. Cô có thể cảm giác được ánh mắt anh d.a.o động, đánh giá khuôn mặt nóng lên của cô. Nếu còn tiếp tục như vậy, cô sẽ nghẹn đến hỏng mất. Cô xốc chăn lên một ít, dứt khoát kéo bàn tay anh xuống, mở mắt.
Anh nhíu mày: "Sốt rồi?"
Không, cô chỉ là có chút không thích hợp. Lục Mạn Mạn cũng hơi bối rối. Sợ đầu óc anh quá sáng suốt, quá thấu hiểu lòng người sẽ có phán đoán gì đó, vội vàng như không có việc gì nói: "Chăn dày nên nóng quá."
Anh nhìn chăn rồi đưa mắt nhìn lại khuôn mặt cô, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc. Lục Mạn Mạn nín thở, ngưng thần, cẩn thận ứng phó. Cũng may bên kia còn có công việc đang chờ anh, anh nhanh chóng cúi đầu hôn môi cô: "Chờ anh hai phút."
Sau đó, anh đi ra ngoài. Lục Mạn Mạn không dám suy nghĩ thêm vì sao lại không thích hợp, không dám chờ anh quay lại, mặc quần áo vội vàng đứng lên tìm quần áo của mình để mặc. Anh luôn luôn cẩn thận, quần áo sẽ được gấp gọn gàng trên chiếc ghế bên cạnh để tiện cho ngày hôm sau mặc.
Hôm nay trên ghế dựa trống trơn, không thấy bóng dáng quần áo đâu. Lục Mạn Mạn đột nhiên nhớ tới tối hôm qua đã bị lấy hết trong phòng tắm, quần áo đã bị anh thuận tay ném vào bồn rửa tay.
Sáng nay, có lẽ Lục Mạn Mạn sẽ đưa quần áo đi giặt. Nhưng nội y của cô vẫn còn, được giặt sạch và treo trên lò sưởi. Lục Mạn Mạn quấn chăn, lén lút tiến đến lấy chúng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./my-nhan-xinh-dep-on-na-xuyen-ve-thap-nien-ga-cho-quan-nhan/384.html.]
Chu Nghiêm Phong bên ngoài nhanh chóng kết thúc phần công việc, thu dọn bản đồ phòng thủ: “Vào đây trước, ra ngoài nhớ đóng cửa lại.” Tốc độ nói của anh cũng nhanh hơn mọi khi.
Tham mưu Hàn cố nén cười khi đóng sổ ghi chép, cất bút máy vào túi áo trước ngực: “Vâng, thủ trưởng!” Anh ta bước ra ngoài, kèm theo một tiếng huýt sáo vui vẻ.
Chu Nghiêm Phong liếc nhìn anh ta, cảm thấy thật không lễ phép. Dọn dẹp hết mọi thứ trên mặt bàn, anh đi tới khóa cửa phòng, lúc này mới vòng qua phía sau bình phong.
Vào trong, anh thấy vợ mình đang đưa tay ra lấy nội y, bèn mở miệng: “Vẫn còn chưa làm xong.”
Lục Mạn Mạn lập tức thu tay lại, nhún vai quấn chặt chăn. Ánh mắt của Chu Nghiêm Phong chạm vào cô, lòng anh nảy sinh nghi vấn, anh dừng lại rồi từ từ đi ra ngoài: “Giúp em lấy quần áo.”
Lục Mạn Mạn không khỏi nhẹ nhõm, nhưng vẫn cảm thấy bối rối. Dù đã nhìn nhau, đã hôn nhau, sờ soạng và làm đủ thứ, vậy mà chỉ lộ một chút vai thôi sao lại thẹn thùng như vậy?