Mỹ nhân xinh đẹp õn nà xuyên về thập niên gả cho quân nhân - 491
Cập nhật lúc: 2024-10-30 14:55:14
Lượt xem: 2
Sau khi cô uống xong, anh lấy cốc ra và đặt tay lên trán cô, cảm thấy mồ hôi ướt: "Không muốn đến bệnh viện cũng được, để anh gọi bác sĩ đến."
Nói rồi, anh nhẹ nhàng dìu cô nằm xuống. Lục Mạn Mạn lập tức giữ chặt lấy áo anh, không muốn anh rời đi. Cô che nửa gương mặt bằng tay: "Đừng đi, không cần đâu, chỉ là gần đây bận rộn quá nên hơi mệt, vừa rồi em cảm thấy không ổn một chút."
Chu Nghiêm Phong thấy cô vẫn còn khó chịu, liền cúi người xuống, hai tay sờ lên mặt cô: "Em khó chịu ở chỗ nào?"
"Có chút choáng váng, cả người mất hết sức lực."
"Em có đi khám bác sĩ chưa? Khó chịu như vậy mấy ngày rồi?"
"Em đã khám rồi, chỉ mấy ngày này thôi."
"Bác sĩ nói như thế nào...?"
Lục Mạn Mạn không muốn nghe thêm câu hỏi nữa, cô ôm chăn lại, ngắt lời: "Đừng hỏi nữa, không có chuyện gì to tát cả, nghỉ ngơi một chút là ổn, em mệt mỏi, muốn ngủ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./my-nhan-xinh-dep-on-na-xuyen-ve-thap-nien-ga-cho-quan-nhan/491.html.]
Chu Nghiêm Phong muốn hỏi tại sao thấy anh lại khóc, nhưng thấy cô không muốn nói, anh chỉ xoa nhẹ tóc cô và bảo cô ngủ.
Chu Nghiêm Phong trở về nhà trong trạng thái mệt mỏi, chưa kịp tắm rửa hay thay quần áo. Khi nhìn thấy cô đã chùm chăn kín mít, anh tắt đèn lớn và bật đèn ngủ, rồi đi vào phòng tắm.
Khi mặc đồ ngủ trở lại giường, anh vừa muốn ôm cô vào lòng thì cô đã tự động ôm chặt lấy anh, đầu gối lên cánh tay anh, mặt áp vào n.g.ự.c anh, hai cánh tay nhỏ ôm chặt thắt lưng anh. Cô vẫn chưa ngủ.
Hình ảnh cô vừa rồi ấm ức đến nghẹn ngào khiến Chu Nghiêm Phong không thể nào quên. Cô trách anh không ở bên cạnh, không chăm sóc cho cô lúc cô bệnh. Người bệnh luôn yếu ớt hơn bình thường, khiến anh cảm thấy đau lòng và áy náy. Anh nghiêng người ôm cô sát hơn, giữ lấy cái ót của cô, hôn nhẹ lên môi cô, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa má cô: "Tất cả đều là lỗi của anh, không thể chăm sóc tốt cho em."
Sau đó, anh hỏi: "Sao lúc gọi điện cho anh em không nói em bị bệnh?"
Lục Mạn Mạn nếu là bình thường, chắc chắn sẽ hừ nhẹ một tiếng, rồi hỏi anh xem nói trong điện thoại có ích gì, anh có thể lập tức bay về chăm sóc cho cô không? Nhưng lúc này, cô chỉ nhắm mắt im lặng.
Không muốn làm phiền cô thêm, Chu Nghiêm Phong đặt cằm lên đỉnh đầu cô, ôm cô vào lòng, hi vọng có thể truyền cho cô chút ấm áp.
Một lúc sau, Lục Mạn Mạn chợt nhớ ra điều gì, ngọ nguậy trong lòng anh, mở mắt ngẩng mặt hỏi: "Anh chưa ăn cơm chiều phải không?"