Mỹ nhân xinh đẹp õn nà xuyên về thập niên gả cho quân nhân - 590
Cập nhật lúc: 2024-11-03 09:00:59
Lượt xem: 2
Chu Nghiêm Phong nắm lấy bàn tay ấm áp mềm mại của cô. Cánh môi anh mấp máy, giọng nói tuy hơi trầm thấp và khàn khàn, nhưng không có lực công kích giống như khi anh đánh người mà lại rất rộng lượng: "Khi đó chúng ta đã tách ra, đơn ly hôn cũng đã viết ra. Dù em đã qua lại với những người khác thì cũng không có gì đáng trách."
Lục Mạn Mạn cảm thấy có chút mê hoặc, hỏi anh: "Thật sao?" Ánh mắt Chu Nghiêm Phong bình thản nhìn cô, trong cổ họng phát ra một tiếng "ừ" rất thấp.
Lục Mạn Mạn nhớ đến buổi sáng, thái độ của anh khi hỏi cô về cảm giác của cô không bình thường, kết hợp với thái độ và biểu hiện của anh lúc này, cô chợt bừng tỉnh nhận ra rằng anh không phải muốn cô khen ngợi anh, mà có thể anh đang lo lắng về việc cô đã trải qua những điều tương tự với người khác... Thảo nào anh lại hỏi cô về cuộc sống ở Hồng Kông. Thực sự, anh không để ý sao? Nếu anh không để ý, thì đã không đánh người ta thành ra như vậy.
Lục Mạn Mạn còn nhớ rõ lần đầu tiên cô nhìn thấy Bùi Vọng Tân, anh ghen đến mức sau đó nhất định muốn cô phải nói rõ ràng, và điều đó đã làm tổn thương cô. Ngày trước, anh luôn chia sẻ mọi chuyện với cô, chưa bao giờ giấu giếm. Bây giờ, anh lại nói ra những lời rộng lượng như vậy.
Trong lòng Lục Mạn Mạn hụt hẫng, nhưng vẫn thẳng thắn nói với anh: "Có chuyện em muốn nói cho anh biết, tránh cho một ngày nào đó anh nghe được tin tức mà lại lầm em." Cô quyết định kể cho anh về chuyện đi nhầm phòng trên du thuyền. "Chỉ là đi nhầm phòng, chưa từng xảy ra chuyện gì cả, một ngón tay cũng chưa từng chạm vào."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./my-nhan-xinh-dep-on-na-xuyen-ve-thap-nien-ga-cho-quan-nhan/590.html.]
Lục Mạn Mạn nhấn mạnh, nhưng nói xong, cô nhận thấy vẻ mặt của Chu Nghiêm Phong không thể kiềm chế hơn nữa, hàm răng cắn chặt, lông mày nhăn lại. Tuy nhiên, cô chờ nửa ngày cũng không thấy anh nói gì. Nếu anh không có nhiều phản ứng thì cô coi như anh không để ý, vậy cũng không còn gì để nói nữa.
Cô buông hai cánh tay đang ôm trên cổ anh ra, định từ trên người anh xuống để ngủ. Nhưng ngay khi cô vừa mới định bò dậy, một bàn tay lớn siết chặt eo cô, ấn cô trở lại. "Thật sự không động lòng sao?" Chu Nghiêm Phong đột nhiên hỏi, cuối cùng trong giọng nói cũng lộ ra một ít cảm xúc.
Lục Mạn Mạn đã đoán được không phải là anh không để ý, vậy thì anh đã giả vờ hào phóng như thế nào chứ? Nghe xong lời kia, cô cố ý xuyên tạc nói: "Thì ra anh muốn em động lòng với người khác sao?"
Chu Nghiêm Phong nhíu mày, hô hấp rõ ràng là khó xử. Trong ánh trăng nhạt chiếu xuống từ cửa sổ, anh nhìn chằm chằm vào cô, đuôi mắt đỏ lên. Nhưng anh dừng lại một chút rồi vẫn kiên quyết nói: "Cho dù là tư tưởng có chút sai lầm nhỏ cũng không sao, xét hành động chứ không nói đến suy nghĩ."