Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mỹ Nhân Yêu Kiều Trong Niên Đại - Chương 1022

Cập nhật lúc: 2025-01-12 07:45:45
Lượt xem: 10

Bà nội Tô nghe vậy gật đầu: “Đúng là như vậy, cứ đợi chúng nó gặp nhau rồi hãy nói.”

Mẹ Tô Nhân cũng đồng tình, nhất là khi công công trong nhà nói một không hai, bà đương nhiên không tiện mở lời.

Tô Nhân ở trên lầu nghe thấy gia đình đang bàn về chuyện hôn sự của mình, cô nằm sấp ở bệ cửa sổ phòng trên tầng hai, nhìn ra ngoài trời nắng chói bống, ánh nắng ấm áp rọi vào lá cây ngô đồng, cô chu môi, cô không muốn hôn nhân sắp đặt.

Nhưng cũng không thể nói thẳng ra như vậy, nếu để ông nội buồn thì không tốt.

Cô gái chắp hai tay, gối đầu lên cánh tay, nhìn khu gia thuộc xa lạ này, không biết những ngày sau này sẽ như thế nào.

Đến đây, cô thậm chí còn không có một người bạn nào, nghĩ đến mà thấy cô đơn.

TBC

Bữa cơm đầu tiên của gia đình họ Tô ở quân khu Kinh Thị là ăn ở nhà họ Cố, ông nội Cố đối với người chiến hữu cùng vào sinh ra tử này vô cùng nhiệt tình, chỉ có điều không hài lòng là cháu trai Cố Thừa An vẫn chưa về.

Hôm nay, Hà Tùng Bình nghe được tin đồn, tám chuyện rất hăng: “Thừa An, đối tượng hôn ước của anh đến thật rồi à?”

Ngô Đạt nhíu mày: “Trời ơi, bây giờ là thời đại nào rồi, còn phải làm hôn nhân sắp đặt nữa sao?”

Hồ Lập Bân trêu chọc: “Thôi thì anh cứ đồng ý đi, dù sao tính tình ông nội anh cũng không đùa được đâu!”

Cố Thừa An bị một đám anh em nói đến phát phiền, nghĩ đến cái hôn ước c.h.ế.t tiệt kia càng thấy khó chịu: “Đừng nói nữa, ai nhắc đến hôn ước nữa thì cút xa ra!”

Mọi người im bặt.

Thấy Cố Thừa An không có hứng thú, Hồ Lập Bân đề nghị nghe nhạc vàng để thư giãn, những người khác nghe vậy lập tức phấn khởi, đồng loạt nhìn về phía Cố Thừa An.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-1022.html.]

“Đợi đấy, tôi về lấy ra, băng nhạc ở trong phòng tôi.”

Những năm này, mọi người nghe quen các loại nhạc mẫu và nhạc đỏ, dù hay đến mấy cũng không chịu nổi khi phải nghe ngày này qua ngày khác, đều thèm những bản nhạc vàng.

Nhưng băng nhạc vàng không dễ kiếm, Cố Thừa An cũng phải có cách mới có thể lấy được băng nhạc từ Hồng Kông, những bài hát trong đó có thể khiến lòng người xao xuyến, một đám anh em thường theo anh lén nghe.

Cố Thừa An tính toán thời gian rồi lẻn về nhà, giờ này ông bà nội chắc đang đi dạo sau bữa tối, còn bố vẫn đang ở quân khu xử lý công việc.

Anh tránh Ngô thẩm đang rửa bát trong bếp, rón rén lên lầu về phòng mình, nhanh chóng tìm ra băng nhạc Hồng Kông, cầm trên tay rồi chạy ra ngoài.

Nhưng vừa chạy được vài mét thì thấy ông bà nội đang đi về nhà ở phía xa...

“Cố Thừa An!” Ông nội đã gần bảy mươi tuổi nhưng vẫn rất minh mẫn, một tiếng hét đầy uy nghiêm khiến Cố Thừa An vốn quen làm càn cũng phải giật mình.

Anh quay người chạy về hướng khác, lo lắng cho cuộn băng nhạc trong tay không bị ông nội phát hiện, nếu không ông già nhất định sẽ vứt đi.

“Ối.”

Cố Thừa An sải bước chạy về phía trước, ngoảnh đầu nhìn lại, cảnh vệ của ông nội đã đuổi tới, anh quay người định tăng tốc thì đụng phải một nữ đồng chí.

Tô Nhân ăn tối ở nhà họ Cố, đang đi dạo với ông bà nội, trong lúc đó cô định về nhà lấy ít kẹo trái cây, ai ngờ lại bị một người đàn ông đi không nhìn đường đ.â.m vào.

Lực va chạm không hề nhẹ.

Tô Nhân xoa xoa cánh tay nhìn anh, chỉ thấy một đôi mắt đen sâu thẳm.

“Xin lỗi...” Cố Thừa An đang vội chạy, tiếng bước chân phía sau ngày càng gần nhưng cô gái trẻ trước mặt lại cau mày nhìn anh, đôi mắt to tròn long lanh như đang vô thanh tố cáo sự hấp tấp của anh: “Cô không sao chứ?”

Loading...