Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mỹ Nhân Yêu Kiều Trong Niên Đại - Chương 129

Cập nhật lúc: 2024-12-31 22:25:08
Lượt xem: 87

Tô Nhân đi theo sau Cố Thừa An, nhìn anh bế Quân Quân lên cao theo ý của đứa cháu trai, một người mặt nghiêm túc vô tình xoay đứa trẻ trên tay, một đứa thì phấn khích hét lớn, lại có một sự hòa hợp kỳ lạ.

Đợi Quân Quân chơi đến nỗi mặt đỏ bừng, Cố Thừa An xoa đầu đứa cháu trai: “Vui không?”

“Vâng! Chú Thừa An, chú là chú tốt nhất, tốt hơn cả chú Hai, chú Ba, chú Sáu, chú Tám! Bây giờ chú đứng đầu nhé~”

Thế hệ của Tạ Thừa Anh có tám người, cô là lớn tuổi nhất, Quân Quân có năm người chú, Cố Thừa An xếp thứ tư nhưng Quân Quân thấy gọi chú Tư khó nghe nên ngoan ngoãn gọi là chú Thừa An.

Nghe thấy thứ hạng của mình tăng vọt, Cố Thừa An nhếch mép, đúng là vinh hạnh lớn: “Vậy con định báo đáp chú thế nào?”

“Cho chú ăn kẹo!” Quân Quân lấy ra mấy viên kẹo trong túi, đổ ra lòng bàn tay, đưa cho chú một viên, cho cô Tô Nhân một viên, còn lại hai viên là của mình, thè lưỡi giải thích: “Con đang lớn, phải ăn nhiều một chút, không phải con keo kiệt đâu.”

Tô Nhân bị Quân Quân chọc cười, muốn ăn thêm một viên kẹo còn giải thích nghiêm túc, không biết người nhà nuôi nó thế nào, đáng yêu quá.

“Được rồi, con còn nhỏ phải ăn nhiều một chút.”

Vừa dứt lời, Cố Thừa An nhét viên kẹo Quân Quân đưa cho mình vào tay Tô Nhân: “Chú không cần lớn nữa, đã lớn hết rồi…em còn không bằng thằng mập này.”

Tô Nhân: “...”

Cứ như vậy, Tô Nhân và Quân Quân mỗi người hai viên kẹo, theo sau Cố Thừa An ra ngoài.

Chơi một đường, Quân Quân hoạt bát chạy khắp nơi, thấy gì cũng thấy lạ, một lúc sau trán đã đổ mồ hôi. Tô Nhân lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho nó, nghe Quân Quân lại đòi uống nước ngọt.

“Chú Thừa An, có thể uống nước ngọt không? Mẹ quản con, không cho mua nước ngọt lung tung.”

“Con muốn uống à?” Cố Thừa An cúi đầu.

TBC

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-129.html.]

“Vâng! Con muốn uống!” Quay đầu lại nhìn Tô Nhân: “Cô Tô Nhân cũng muốn uống!”

Hôm nay trời ấm áp, đi một đường đúng là hơi nóng, Tô Nhân nghe đến hai chữ nước ngọt, chỉ thấy môi họng khô khốc.

Cố Thừa An nhìn một lớn một nhỏ cùng nhìn mình, cong môi gật đầu: “Chờ chút.”

Đợi người đi xa, Quân Quân vui vẻ kéo kéo góc áo cô Tô Nhân muốn nói chuyện với cô: “Cô Tô Nhân, yeah!”

Bàn tay nhỏ giơ lên, khuôn mặt cười rạng rỡ, như thể muốn ăn mừng.

Tô Nhân đã mất đi sự ngây thơ từ lâu nhưng lúc này cũng không nhịn được mà nở nụ cười, đưa tay vỗ tay với nó.

Cố Thừa An ra ngoài công viên tìm cửa hàng mua nước ngọt, Tô Nhân dẫn Quân Quân chơi dưới một cây phong lá hình thỏi vàng.

Cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân nặng nề, Quân Quân giật mình quay đầu lại: “Chú...” lời còn chưa kịp nói ra thì đã dừng lại.

À, không phải chú về.

Trước mặt đứng một người đàn ông cao lớn, Quân Quân ngẩng đầu nhìn, người này lại nhìn cô của mình.

“Đồng chí Tô Nhân, cô cũng đến công viên chơi à?”

Tô Nhân nhìn Văn Quân đột nhiên xuất hiện, gật đầu: “Vâng, đến đây dạo chơi.”

Quân Quân là một đứa trẻ bốn tuổi, đứng cùng người lớn chỉ có thể ngẩng đầu nhìn họ, người chú này đang nói chuyện với cô của mình, giọng nói nhẹ nhàng, nói về thời tiết hôm nay thế nào, lá phong nở đẹp ra sao. Chà, sao lại thấy không phải người tốt!

Ồ, Quân Quân nắm chặt nắm đ.ấ.m nhỏ, đây là muốn làm gì!

Bắt nạt chú mình không có ở đây sao?!

Loading...