Mỹ Nhân Yêu Kiều Trong Niên Đại - Chương 160
Cập nhật lúc: 2024-12-31 22:27:26
Lượt xem: 43
Câu nói của Cố Thừa An - “Em thích anh...”
Giống như một tiếng sấm nổ giữa trời quang, khiến Tô Nhân không biết phải làm sao, chỉ còn lại đầy sự nghi hoặc.
Không kịp suy nghĩ nhiều, cô chỉ muốn vội vàng giải thích rõ ràng, trực tiếp lên tiếng cắt ngang lời Cố Thừa An: “Tôi không thích anh!”
Môi mỏng của Cố Thừa An khẽ nhếch lên, những lời còn lại mắc kẹt trong cổ họng, không lên không xuống, lúc này mới nhìn thẳng vào Tô Nhân.
TBC
Khuôn mặt của cô gái trước mặt chỉ có sự nghi hoặc và kinh ngạc, không hề có chút xấu hổ nào, trông giống như đang nói lời thật lòng.
“Em không thích anh?” Cố Thừa An khẽ nhúc nhích người, dựa vào đầu giường ngồi cao hơn một chút: “Vậy sao em còn quản tiền lương của anh?”
“Đó là vì anh muốn tôi giữ hộ tiền mỗi tháng.” Tô Nhân xoắn chặt ngón tay, không biết tại sao có một ngày lại thảo luận về chủ đề này với Cố Thừa An.
Cố Thừa An vẫn không cam lòng: “Em còn thường xuyên lén nhìn anh, nhất là hôm đó ở sân bóng rổ, em đã nhìn anh bao nhiêu lần rồi?”
Ánh mắt nóng bỏng từ bên ngoài sân bóng khiến anh nhiều lần mất tập trung, điều này không thể sai được.
Tô Nhân có chút chột dạ, lúc đó cô đang hóng hớt, cúi giọng giải thích một câu: “Hôm đó thực ra tôi đang nhìn anh và Tân Mộng Kỳ...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-160.html.]
“Em!” Cố Thừa An nhất thời câm nín, nhìn cô gái khá mềm mại trước mặt, lúc này những lời cô nói lại giống như gió lạnh thổi qua, thổi đến nỗi mặt người ta đau nhói, lại giống như một con d.a.o mềm, đ.â.m vào tim.
Cố Thừa An ngây người nhìn cô, chỉ cảm thấy toàn thân bốc hỏa, đầu óc như muốn nổ tung, trái tim bị người ta bóp chặt rồi xoa bóp, không phân biệt được là đau đớn hay chua xót. Đôi mắt đen láy sáng ngời, một lúc sau lại xác nhận một lần nữa: “Em thật sự không thích anh?”
“Không!” Tô Nhân dứt khoác, lắc đầu phủ nhận, thậm chí còn đảm bảo thêm: “Anh yên tâm, tôi không thích anh, cũng sẽ không có bất kỳ ý nghĩ gì khác với anh.”
Ngực Cố Thừa An đau nhói, nhắm mắt lại, n.g.ự.c phập phồng dữ dội, hơi thở cũng nặng nề hơn vài phần, khi mở mắt ra, đôi mắt đen láy như đọng sương: “Ừm, rất tốt, em ra ngoài đi.”
Tô Nhân thấy khí thế của anh không ổn, không biết mình đã chọc giận anh ở đâu, việc cô không thích anh là một chuyện rất tốt, đối với một người ghét hôn ước như anh thì càng bớt đi không ít phiền phức nhưng lời này nghe như thể anh nghiến răng nghiến lợi nói ra vậy.
Nhận ra bầu không khí không ổn, Tô Nhân vội vàng rời đi.
Người vừa đi, phòng ngủ liền trở nên trống trải, chỉ còn lại mùi hương thanh thoát thoang thoảng quanh đầu mũi. Trong căn phòng đóng kín cửa, Cố Thừa An gối đầu bằng một tay, nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, ngây người nhìn chằm chằm vào trần nhà, thiếu điều muốn khoang một cái lỗ.
Bên tai không ngừng vang vọng lời phủ nhận dứt khoát của Tô Nhân, không hề có một chút do dự nào.
Ha, khóe miệng nhếch lên một nụ cười chế giễu, từ nhỏ đến lớn chưa từng trải qua khoảnh khắc đa tình như vậy, Cố Thừa An không biết đang chế giễu ai.
Đêm khuya tĩnh lặng, Cố Thừa An trở mình mãi không ngủ được, ngay cả vết thương ở chân cũng không để ý đến, dường như không có chút cảm giác đau nào.
Trăng treo cao, không biết đã soi sáng trái tim của ai.