Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mỹ Nhân Yêu Kiều Trong Niên Đại - Chương 191

Cập nhật lúc: 2024-12-31 22:29:10
Lượt xem: 61

Buổi chiều đuổi người đi, Cố Thừa An về nhà nằm vật ra giường, trước mắt toàn là nụ cười buồn bã của Tô Nhân tối qua.

Nhớ lại sự tính toán của mẹ ruột và bố dượng cô, lại nhớ đến đôi mắt trong veo sáng ngời của cô tối qua, Cố Thừa An lăn qua lộn lại, chỉ thấy trong lòng bực bội không có chỗ phát tiết.

Đến giờ ăn tối, anh chủ động giải thích với mọi người trong nhà về việc gia đình Lương Xuân Lệ đã đi: “Nói là nhà có việc gấp nên đi rồi.”

Nhà họ Cố có chút ngạc nhiên, không biết sao lại đi gấp như vậy nhưng Cố Thừa An đã nói thì mọi người cũng không để trong lòng, chỉ có Tô Nhân nghe thấy lời này, ngẩng đầu nhìn anh, không thể phân biệt được cảm xúc gì.

Trong lúc ăn cơm, Cố Thừa An vô tình liếc về phía Tô Nhân mấy lần, thấy cô cố gắng cười nói chuyện với ông bà nội, chỉ cúi đầu ăn cơm một cách im lặng hơn.

Ăn xong, anh tìm cớ bảo chú cảnh vệ Lưu tìm hộ hồ sơ hộ khẩu mà Tô Nhân đã khai báo với ban quản lý khu gia thuộc quân đội khi mới đến nhà họ Cố, ngày sinh trên đó không phải hôm nay.

Đợi đến khi làm xong mọi việc, mọi người trong nhà đã về phòng riêng, trong màn đêm, Cố Thừa An về nhà nhìn cánh cửa đóng chặt trên tầng hai, tự mình mò xuống bếp, cẩn thận nhóm lửa nấu mì.

Ngọn lửa l.i.ế.m đáy nồi, nước trong sôi ùng ục, mì được thả vào nồi, được nấu chín nở ra, từng sợi dài mềm mại. Lần này, Cố Thừa An chú ý từng bước một, sợ nấu lâu mì sẽ nhão, cẩn thận nhớ lại gia vị mà Ngô thẩm đã cho trước đó, nước tương, mỡ lợn, hành lá, ớt...

Đây là lần thứ hai Cố Thừa An vào bếp nấu mì, lần này trông có vẻ thành công hơn nhiều. Ít nhất thì trông có vẻ ngon mắt, thơm mũi.

Cộc cộc cộc.

Mười giờ đêm, Tô Nhân dựa vào đầu giường không buồn ngủ, đột nhiên có người gõ cửa phòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-191.html.]

Mở cửa ra, Cố Thừa An đang đứng trước cửa phòng cô, trên tay còn bưng một bát mì.

Hai giờ cuối cùng của sinh nhật tuổi hai mươi, Tô Nhân vốn nằm trên giường đọc sách, chỉ là nhớ đến mấy ngày nay người mẹ ruột đã mười mấy năm không gặp đến đây, trong lòng không khỏi có chút xao động.

TBC

Những dòng chữ trên sách dường như đã trở thành những đường cong ngoằn ngoèo, không đọc được mấy.

Cho đến khi tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.

Cố Thừa An gõ cửa thường gõ hai tiếng rồi dừng lại một lát, sau đó gõ thêm một tiếng.

Anh ở ngoài cửa mặc một bộ đồ ngủ màu đen, bên ngoài khoác áo khoác quân đội, trên tay bưng bát mì đang bốc hơi nóng.

“Anh làm gì thế này?”

Lúc này, Tô Nhân theo bản năng cho rằng anh chưa ăn no bữa tối, còn ăn khuya nữa.

“Hôm nay không phải sinh nhật cô à?” Cố Thừa An tự nhiên bước vào phòng Tô Nhân, đặt bát mì lên bàn, thuận tay đóng cửa lại, ngăn không khí lạnh bên ngoài: “Nếm thử xem, tôi đảm bảo lần này chắc chắn không khó ăn.”

“Sao anh biết?” Tô Nhân có chút ngơ ngác, ngày sinh trên hồ sơ hộ khẩu của cô không phải hôm nay, nhà họ Cố không biết mới đúng.

“Ngày tháng trên hồ sơ hộ khẩu của cô là viết bừa à?” Cố Thừa An rửa rau cải và hành lá, nghịch nước lạnh một lúc, nửa đêm tay lạnh cóng, không nhịn được xoa xoa, ngẩng cằm về phía Tô Nhân, ra hiệu.

Loading...