Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mỹ Nhân Yêu Kiều Trong Niên Đại - Chương 216

Cập nhật lúc: 2025-01-01 21:44:04
Lượt xem: 245

Cố Thừa An trả giày trượt về, lấy lại hai đồng tiền đặt cọc, hai người vận động một hồi, dù sao cũng tiêu hao thể lực, nhớ đến xiên hồ lô đường ở cuối ngõ gần đó, anh nhanh chóng đi đến trước mặt Tô Nhân: “Bên ngoài gió lớn, em cứ ở đây đợi anh, có đồ ngon cho em.”

Lúc này anh cuối cùng cũng hiểu được tâm tư của đứa cháu Quân Quân, hóa ra thích một người, thật sự hận không thể đem tất cả những thứ mình thích đều cho người đó.

“Được.” Tô Nhân ngoan ngoãn gật đầu.

Cố Thừa An đi được hai bước, quay đầu lại không yên tâm dặn dò: “Vào trong đứng một chút, đừng để gió thổi, khăn quàng cổ, găng tay, mũ đều đội vào, anh sẽ nhanh chóng quay lại.”

Tô Nhân nhìn theo bóng lưng Cố Thừa An nhanh chóng rời đi, tay đặt lên ngực, cảm nhận trái tim đang đập nhanh, cúi mắt trầm tư.

Trong lúc chờ đợi, Tô Nhân buồn chán đi đến chỗ tránh gió, nhìn chằm chằm những người trên sân trượt băng, xem rất thích thú, trời lạnh như vậy nhưng vẫn không ngăn được sự nhiệt tình của mọi người.

Ánh mắt lướt qua, đột nhiên cô nhìn thấy vài khuôn mặt quen thuộc trong đám đông.

Tôn Chính Nghĩa, Hầu Kiến Quốc, Văn Quân, Tân Mộng Kỳ, Tôn Nhược Nghi, mấy người ồn ào đi về phía này.

Tôn Chính Nghĩa đi mua nước ngọt, Hầu Kiến Quốc đi mua vé, những người còn lại nhìn quanh, xắn tay áo chuẩn bị trượt băng.

Tô Nhân cao gầy mảnh khảnh, lại có ngoại hình đẹp, trong đám đông vô cùng nổi bật, không lâu sau mấy người đã nhìn thấy cô.

“Tô Nhân?” Tân Mộng Kỳ vô thức nhìn xung quanh, thấy không có bóng dáng Cố Thừa An mới yên tâm. Đúng rồi, người này đã giải trừ hôn ước với Cố Thừa An, không còn bất kỳ mối đe dọa nào đối với mình nữa: “Một mình đến trượt băng à?”

Tô Nhân không trả lời, cô không có bất kỳ ý định thân thiết nào với Tân Mộng Kỳ, người này không đáng để kết giao.

“Đúng rồi, hôm đó Văn Quân tặng cô vé xem phim, sao cô không đi vậy?” Tân Mộng Kỳ thừa thắng xông lên, vẫn muốn đuổi đi người chồng trước kiếp trước của mình: “Tôi nghe nói Văn Quân đã đợi cô rất lâu trong trời tuyết.”

Tô Nhân nghi hoặc nhìn Văn Quân bên cạnh: “Tấm vé xem phim đó là anh tặng sao?”

Lúc đầu trên bàn làm việc của mình đột nhiên xuất hiện một tấm vé xem phim, Tô Nhân không hứng thú đoán xem ai tặng, càng không đi xem, cô không thích cảm giác cố làm ra vẻ bí ẩn này.

“Phải.” Văn Quân cũng mặc áo khoác quân đội, chỉ là anh ta là người nho nhã, không có vẻ ngoài hào sảng như Cố Thừa An, mà trầm ổn và điềm đạm hơn: “Lúc đầu tôi muốn mời cô đi xem phim, còn tưởng rằng các cô gái trẻ như cô thích cách lãng mạn này.”

Tân Mộng Kỳ cười khúc khích hai tiếng: “Tất nhiên là lãng mạn rồi ~ Tôi nghe thấy cũng thấy thú vị, chỉ trách Tô Nhân quá nhẫn tâm, đến xem cũng không đi.”

Nghe vậy, Tôn Chính Nghĩa và Hầu Kiến Quốc đi tới cũng hùa theo: “Tô Nhân, cô cũng nhẫn tâm quá rồi, sao có thể để Văn Quân đợi cô nửa ngày trời trong thời tiết lạnh như vậy chứ?”

Lời này truyền đi thật độc địa, nếu người không biết chuyện nghe thấy, chắc chắn sẽ nghĩ rằng Tô Nhân và Văn Quân có quan hệ tình cảm gì đó.

Tô Nhân thẳng lưng, nhìn mọi người sửa lại: “Tôi không hứa với ai sẽ đi xem phim, tự nhiên không tính là lời hứa hẹn gì. Các anh, các anh đừng hiểu lầm.”

“Tôi hiểu lầm gì chứ? Tôi đây là thấy tiếc cho Văn Quân thôi ~”

Văn Quân không hề tỏ ra tức giận, anh ta lấy ra từ trong túi hai tấm vé xem phim: “Ban đầu định hôm nay về tìm cô, lần này tôi đích thân mời cô đi xem phim, đồng chí Tô Nhân, cô có thời gian không? Ngày mai lúc năm giờ chiều, tại rạp chiếu phim Hồng Tinh.”

Cùng một cảnh tượng, không hiểu sao Tô Nhân lại nhớ đến cảnh Cố Thừa An cầm hai tấm vé xem phim nói sẽ dẫn cô đi xem phim.

Chớp chớp mắt, cô vừa định nói thì ánh mắt liếc thấy Cố Thừa An mua kẹo hồ lô xong sải bước đi về, trên tay cầm hai xiên kẹo hồ lô đỏ au, đứng ngay sau mấy người, lặng lẽ nhìn về phía này, mày hơi nhíu lại.

Họng cô thắt lại, Tô Nhân nhìn anh từ xa, dường như trong mắt anh cô đọc được vài phần không vui, là sự không vui rất bá đạo, ngay cả bước chân cũng nhanh hơn đôi chút.

Quay mặt đi, Tô Nhân lịch sự nhìn Văn Quân, cô đương nhiên hiểu ý của hành động này. Nhưng đối với Văn Quân, cô không có bất kỳ tâm tư nào, càng không muốn gây ra hiểu lầm không đáng có: “Xin lỗi, tôi còn có việc, anh đừng lãng phí vé xem phim, tìm người khác xem đi, tạm biệt.”

Nói xong, cô trực tiếp đi vòng qua mấy người, đi về phía Cố Thừa An.

“Anh Thừa An!” Lúc này Tân Mộng Kỳ mới phát hiện Cố Thừa An cũng ở đây, trên tay còn cầm kẹo hồ lô, vui vẻ chạy tới: “Anh Thừa An, anh đi mua kẹo hồ lô à? Em cũng lâu rồi không ăn! Đúng rồi, anh có muốn trượt băng không? Cùng đi nào!”

Gần đây cô cảm thấy Cố Thừa An tránh mình càng lúc càng nghiêm trọng, hảo không dễ dàng tình cờ gặp được cũng coi mình như không khí, rõ ràng kiếp trước không phải như vậy, kiếp trước mặc dù anh phiền cô theo đuổi anh nhưng đôi khi cũng có thể nói vài câu.

Tại sao kiếp này lại thay đổi?

Cố Thừa An rất khéo léo tránh xa Tân Mộng Kỳ vài bước, dường như cố ý để mọi người nhìn thấy hành động này, chỉ nhìn chằm chằm Tô Nhân, đưa kẹo hồ lô đến trước mặt cô: “Nếm thử xem, anh đảm bảo, đây là kẹo hồ lô ngon nhất toàn Bắc Kinh.”

Mọi người đồng loạt nhìn chằm chằm Tô Nhân, Tô Nhân đột nhiên cảm thấy xiên kẹo hồ lô trước mặt có chút nóng tay.

Nhận lấy xiên kẹo hồ lô, Tô Nhân liếc nhìn Cố Thừa An, khẽ nói: "Đi thôi."

Cố Thừa An liếc Tô Nhân một cái, rồi nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Văn Quân ở đằng xa, đáy mắt lộ rõ vẻ khinh thường và coi thường, đang định đi về phía đó thì bị Tô Nhân nhẹ nhàng kéo áo khoác quân đội.

"Anh sẽ không đi cãi nhau chứ?"

"Em thấy anh giống người như vậy sao?" Cố Thừa An nhướng mày, cười hỏi cô,

Tô Nhân: "..."

Thật sự không chắc.

Không cãi nhau thì cũng có thể chế nhạo người ta vài câu.

Cô đã phát hiện ra rằng Cố Thừa An là một người tuyệt đối không chịu thiệt thòi.

"Chúng ta đi thôi, tôi muốn ra ngoài ăn kẹo hồ lô." Tô Nhân lắc lắc xiên táo đỏ trong tay.

"Được thôi, đi." Cố Thừa An cuối cùng vẫn bị động tác kéo nhẹ vạt áo của cô làm cho vướng chân, những ngón tay trắng nõn kéo lấy quần áo của anh, động tác nhẹ nhàng nhưng lại khiến anh không thể thoát ra được.

Rút tầm mắt lại, Cố Thừa Ân quay đầu rời đi cùng Tô Nhân.

Ánh mắt nghi ngờ của Tân Mộng Kỳ đảo quanh hai người đang rời đi, lẩm bẩm: "Chuyện gì thế này?"

Cô ta mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, mối quan hệ của hai người dường như có chút khác biệt so với trước đây nhưng rõ ràng họ đã giải trừ hôn ước rồi mà!

Không thể nào, Cố Thừa An tuyệt đối không thể thích Tô Nhân.

"Văn Quân, rốt cuộc anh có thích Tô Nhân không? Nếu thích thì hãy theo đuổi cô ấy đi." Tân Mộng Kỳ trút giận lên Văn Quân.

Bị từ chối khéo lời mời đi xem phim, Văn Quân không mấy để tâm, nắm chặt vé xem phim trong lòng bàn tay: "Mộng Kỳ, dục tốc bất đạt, theo đuổi người khác cũng không thể làm phiền quá nhiều, khiến người ta khó chịu thì càng phản tác dụng."

"Hừ, nói như thể anh rất giỏi vậy." Tân Mộng Kỳ hừ lạnh một tiếng: "Có bản lĩnh thì theo đuổi Tô Nhân đi-"

---

Cố Thừa An khoe khoang rằng kẹo hồ lô ngon nhất toàn Bắc Kinh quả thực không tầm thường.

Tô Nhân đến Bắc Kinh cũng đã ăn kẹo hồ lô hai ba lần, hương vị rất ngon nhưng lần này lại khiến người ta kinh ngạc hơn.

Kẹo tảo tỏa ra vị chua, giòn tan, bên ngoài bọc một lớp đường đông lại, tiết ra vị ngọt ngào.

Cắn một miếng, giữa răng dường như có tiếng giòn tan của đường phèn, vị ngọt ngào tràn ngập khoang miệng, tiếp theo là thịt quả táo gai, vị chua xen lẫn vị ngọt như kim chỉ châm đ.â.m vào mật ong, vị chua chua ngọt ngọt khiến người ta không thể cưỡng lại.

Cố Thửa An nhìn Tô Nhân ăn đến mức má hơi phông, ngon đến mức mắt cong thành hình trăng khuyết, bản thân không ăn một quả nào cũng thấy ngọt ngào trong lòng.

"Còn một xiên nữa, em cứ từ từ ăn, không vội."

"Tôi ăn một xiên là được rồi, xiên đó anh ăn đi."

Tô Nhân ăn từng quả táo gai, tâm trạng rất tốt, mặc dù hôm nay dậy hơi sớm nhưng lại trôi qua vô cùng trọn vẹn, ngoại trừ người bên cạnh luôn trêu chọc mình.

Nhớ lại những lời anh đã nói, những việc anh đã làm, Tô Nhân nhai chậm lại, nuốt xuống miếng táo gai cuối cùng, nghiêm túc mở lời.

"Đồng chỉ Cổ Thừa An, tôi có thể nói chuyện trong lòng với anh không?"

Cố Thừa Ân nhướng mày với cô: "Em nói đi."

"Lần trước anh nói anh... thích em." Tô Nhân nhắc đến từ này vẫn cảm thấy khó tin: "Em không biết là anh có phải nhất thời xúc động không? Hay là có tình huống gì khác... nhưng chúng ta đã giải trừ hôn ước rồi, ban đầu… em nghĩ sau này chúng ta có thể làm bạn là tốt nhất, em rất biết ơn sự chăm sóc của gia đình anh đối với… em nhưng... trong lòng em cũng rất rối bời, không biết..."

Cố Thừa An ngắt lời Tô Nhân, không còn vẻ đùa cợt nữa, trong mắt chỉ toàn sự tập trung: "Em đừng nghĩ phức tạp như vậy, anh thích em chính là thích em, không có bất kỳ lý do hay tình huống nào khác. Em cũng có thể không thích anh, anh chỉ muốn theo đuổi em, không liên quan đến gia đình anh."

Cố Thừa An nhìn chằm chằm Tô Nhân, nhận ra sự khó xử trong mắt cô: "Tô Nhân, em chỉ cần suy nghĩ xem em có thích anh không? Chỉ cần như vậy thôi."

Tô Nhân làm sao suy nghĩ được, vừa nghĩ đến chuyện này, tim cô đã đập thình thịch, huống hồ, cô còn có một chấp niệm quan trọng hơn: "Hơn nữa em chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn trong những năm gần đây, em muốn làm việc nhiều hơn để kiếm tiền..." Chấp niệm muốn đi học đại học tạm thời không thể nói ra.

"Vậy thì trước tiên không kết hôn." Cổ Thừa An bình tĩnh nói với cô: “Em xem, em muốn yêu tự do, anh cũng muốn, em tạm thời không muốn kết hôn, anh cũng không sao, chỉ là em không được vô lại với anh, lãnh tụ vĩ đại đã nói, yêu đương không có mục đích kết hôn chính là vô lại.”

“Ai vô lại với anh cơ?!” Tô nhân trừng mắt, lại bị người này chọc tức.

"Vậy tức là em nói nếu em yêu anh thì có mục đích kết hôn sao? Được, anh yên tâm rồi."

Tô Nhân: "..."

Nói không lại anh! Người này sao lại không biết xấu hổ thế này!

TBC

Cố Thừa Ân thấy cô bị mình chọc tức, lời nói lập tức thay đổi, thậm chỉ còn bỏ đi vẻ kiêu ngạo thường ngày, đáng thương nhìn Tô Nhân: "Anh sống hai mươi năm, bây giờ mới biết thích một người là cảm giác như thế nào, anh nghe lời em, cũng không thể khống chế được bản thân không thích em, được không?"

Sau khi về nhà, Tô Nhân ngồi trong phòng viết bản thảo, cầm bút nhưng lại không viết được, trong đầu toàn là những lời nói của Cổ Thừa An, sự tập trung và nghiêm túc khi dạy cô trượt băng, còn có lánh mắt dáng thương cuối cùng đó.

Hít một hơi, Tô Nhân vốn định nói rõ ràng nhưng lại cảm thấy không ổn, dường như vẫn còn giậm chân tại chỗ.

Buổi chiều, Lương Chí Tân đến nhà Tô Nhân để thảo luận về vấn đề toán học, hai người ngồi trong phòng khách nhà họ Cố, Cố Thừa An thường đi ra ngoài dạo chơi lại đi tới.

Cầm lấy cốc sứ trước mặt Tô Nhân để thêm nước nóng, rồi đặt lại trên bàn: "Hai người nghiên cứu nhiều quá nhỉ."

Lương Chí Tân thấy Cố Thừa An đến, lập tức ngồi thẳng người: "Cũng cũng được."

"Hay là dạy tôi với?" Cố Thừa Ân ngồi xuống bên cạnh Tô Nhân nhưng ánh mắt lại nhìn Lương Chỉ Tân, tùy ý liếc nhìn anh ta nhưng đã khiển Lương Chí Tân có chút không chịu nổi.

"À, vậy hai người cứ thảo luận, tôi về trước đây." Lương Chỉ Tân nhớ đến mối quan hệ hôn ước trước đây của hai người, lại nhớ đến lần trước Cổ Thửa An hỏi mình, lúc đó mình đã phủ nhận... Lúc này nhìn thấy Cố Thừa Ân cao lớn ngồi xuống, ở đây càng thêm ngồi không yên, lập tức tìm một cái cớ chuồn mất.

Tô Nhân thấy bạn học đã đi, quay đầu tưởng Cố Thừa An cũng muốn học, nghĩ đến kỳ thi đại học năm sau sắp được khôi phục, cũng nảy sinh lòng muốn giúp anh.

Trong cốt truyện tiểu thuyết gốc, thiên phú của Cố Thừa An không phải ở việc học, thành tích học tập của anh luôn không tốt, cũng không đi thi đại học, mà là sau khi cải cách mở cửa, dựa vào sự táo bạo, cơ hội và mối quan hệ của bản thân để gây dựng nên một sự nghiệp lớn.

Bây giờ anh dường như thực sự đang thay đổi, có ý định học tập, nếu thực sự thi đỗ đại học, hẳn cũng có thể giúp ích cho tương lai chứ nhỉ?

||"Anh không hiểu chỗ nào?" Tô Nhân lật sách toán.

Cố Thừa An lập tức đóng sách của cô lại: "Đừng, anh nhìn sách là đau đầu, anh chỉ tìm có nói chuyện với em thôi."

Tô Nhân: "..."

Cố Thừa An thẳng thắn khiến cô không nói nên lời.

Tô Nhân phải học tập và viết bản thảo, không để ý đến Cố Thừa An bao lâu thì về phòng, Cố Thừa An cũng là người biết điều, không ở đấy làm phiền cô.

Câu nói đó là gì nhỉ?

Gần nhà thì về Gần nhà thì được trăng trước, Cổ Thửa An tự tin lắm.

Về phòng liền nhìn chằm chằm vào xiên hồ lô đường sáng nay.

"Đại ca, bây giờ anh sao lại giống như một cô gái lớn vậy, ngày nào cũng ở nhà buồn chán thế!"

Vài người anh em đến bắt người, không thể nhìn nổi ngày nghỉ duy nhất trong tuần mà không thấy bóng dáng Cố Thừa An.

"Đừng làm phiền tôi!" Cố Thừa An miệng thì nói không kiên nhẫn nhưng khóe miệng lại cong lên, mấy người làm sao không hiểu, đây là tâm trạng tốt.

Hà Tùng Bình vỗ vai anh: "Sao thế? Có chuyện gì vui à? Nói cho anh em nghe nào."

"Không có gì." Cổ Thừa An biết Tô Nhân da mặt móng, đặc biệt là những chuyện liên quan đến nam nữ, không có gì thì không thể nói bừa, bên ngoài nhiều nam thanh nữ tú lắm miệng, bản thân mình là đàn ông thô lỗ không sao, danh tiếng của con gái mới quan trọng.

"Xong rồi, dậy thì rồi!" Hồ Lập Bân vỗ trán, luôn cảm thấy Cố Thừa An nói chuyện tùy tiện, khóe miệng không thể hạ xuống được giống như con mèo hoang ở sau sân nhà mình.

Cố Thừa An trừng mắt nhìn anh ta: "Nói bậy bạ gì thế?"

"Chắc chắn là thích cô gái nào đó rồi!" Hồ Lập Bân nói với những người khác: "Tuần trước khi tôi quen đồng chí Tiểu Ngô, cũng có dáng vẻ này!"

"Thật giống!" Hàn Khánh Văn nhớ lại.

Một tuần trước, Hồ Lập Bân đi xem phim, ở quầy bán vẻ rạp chiếu phim Hồng Tỉnh đã nhất hiện chung tình với nhân viên bán vẻ Tiều Ngô, lập tức bắt đầu tản tỉnh, kết quả xảy ra chút trục trặc, hiện tại con đường cách mạng gian nan và quanh co.

Nhớ lại đều là nước mắt, Hồ Lập Bản thở dài: "Đại ca à, hay là chúng ta cùng nhau sống độc thân, cô đơn đến già đi."

Cố Thùa An đầy cái đầu đang chồm tới của anh ta ra, vẫn nắm chặt que hồ lô đường, xoay qua xoay lại: "Đừng có mà xáp xáp, tôi còn chỏ yêu đương, cưới vợ, anh muốn cô đơn đến già thì cứ một mình di, dùng kéo tôi theo."

Hồ Lập Bân: "..."

Vô tình! Quá đáng!

Lại nhìn xiên hồ lô đường mà Cố Thừa An nâng niu không thôi, tiến lại gần định nhìn xem thì bị Cố Thừa An chuyển đi.

"Sao thế? Ai tặng anh vậy?"

Cổ Thùa An có chút đắc ý: "Một cô gái"

Vài người anh em:

Mùa đông giá rét luôn khiến người ta cảm thấy mỗi ngày trôi qua rất nhanh, ban ngày ngắn, ban đêm dài, thoáng chốc đã sắp đến Tết.

Chuyện lớn cuối cùng trước Tết chính là kỳ thi cuối kỳ của lớp xóa mù chữ.

Tô Nhân phụ trách lớp xóa mù chữ bốn một học kỳ, đến gần cuối kỳ lại càng nhàn nhã.

"Bình thường mọi người đều học chắc kiến thức cơ bản, đọc sách đọc báo đều không tệ, đến kỳ thi cuối kỳ, mọi người chỉ cần đọc kỹ đề là được."

"Cô giáo Tô, lớp chúng ta lần này nhất định phải thi đỗ hạng nhất!"

"Lần trước còn để lớp một giành hạng nhất! Thật tức c.h.ế.t đi được. Vương Liên Hoa học mấy tháng rồi mà vẫn không nhận ra được hai chữ, tôi không biết kỳ thi giữa kỳ cô ta làm thế nào mà được tám mươi mấy điểm?"

"Chắc chắn có gian lận!"

Những học sinh bên dưới bàn tán xôn xao, Tô Nhân vội vàng ngăn lại, sắp thi rồi, không nên tập trung vào những suy đoán như thế này.

- Lần này người ra đề thi xóa mù chữ là Tiền Tĩnh Phương và Khâu Nhã Cầm, hai vị chủ nhiệm ra tay, biên soạn rất nhiều câu hỏi, cuối cùng sàng lọc đi một nửa, mỗi tờ đề chọn ra ba mươi câu hỏi.

Tô Nhân chỉ làm công tác hỗ trợ, đưa túi dụng đề thì đã được niêm phong đến xưởng in để in hàng loạt vài ngày nữa là thi Về toàn bộ quy trình, Tô Nhân đã rất rõ ràng. Ngay lập tức viết đơn xin chữ ký của một số chủ nhiệm, cuối cùng đến phòng tài chính tìm chủ nhiệm phòng tài chính phê duyệt ngân sách.

Chủ nhiệm Phùng đương nhiên hiểu rõ động thái của phòng hành chính nhưng cầm đơn xin do Tô Nhân nộp lên, vẫn giữ lại hỏi một câu: "In hai trăm năm mươi sáu bản? Tôi nhớ lớp xóa mù chữ ba lớp tổng cộng là hai trăm ba mươi mốt người, in thêm hai mươi mấy bản không phải là lãng phí tiền sao?"

Trong toàn bộ quá trình chuẩn bị ra đề thi, chỉ có hai vị chủ nhiệm và Tô Nhân là được xem trước đề thi, những người còn lại đều nằm trong danh sách bảo mật, đặc biệt là giáo viên các lớp, càng phải tránh hiềm nghi.

Còn bài thi của lớp Tô Nhân là xem báo xem ngữ lục làm bài văn tư tưởng, không có đáp án chuẩn cố định, đến ngày thi chủ nhiệm Khâu sẽ công bố hai câu hỏi tư tưởng, Tô Nhân tiếp xúc trước với đề thi của các lớp khác thì không có vấn đề gì lớn.

Còn về đề thi lớp bốn được in trước, cũng chỉ có từ giấy thi có ô vuông để làm bài văn, đều là giấy trắng.

Đặt bút xuống, chủ nhiệm Phùng đấy đấy cặp kính gọng đen trên sống mũi, hai tay đan lại, nghiêm mặt giáo huấn nhân viên mới: "Đồng chí Tô Nhân, tiền của nhà máy gia đình cũng là quân khu cấp, từng đồng đều vất và làm mới có được, không thể tùy tiện lãng phi."

Tô Nhân khá bình tĩnh, đợi chủ nhiệm Phùng nói xong mới tiếp lời: "Chủ nhiệm Phùng, in thêm hai mươi lăm bản chủ yếu là phòng hành chính cần lưu trữ bản gốc, thêm vào đó là một số lãnh đạo ra đề giữ lại, còn lại dễ làm bài dự phòng."

"Được." Tô Nhân ngoan ngoãn gật đầu.

Cố Thừa An đi được hai bước, quay đầu lại không yên tâm dặn dò: "Vào trong đứng một chút, đừng để gió thổi, khăn quàng cổ, găng tay, mũ đều đội vào, anh sẽ nhanh chóng quay lại."

Tô Nhân nhìn theo bóng lưng Cố Thừa An nhanh chóng rời đi, tay đặt lên ngực, cảm nhận trái tim đang đập nhanh, cúi mắt trầm tư.

Tôn Chính Nghĩa đi mua nước ngọt, Hầu Kiến Quốc đi mua vé, những người còn lại nhìn quanh, xắn tay áo chuẩn bị trượt băng.

Họng cô thắt lại, Tô Nhân nhìn anh từ xa, dường như trong mắt anh cô đọc được vài phần không vui, là sự không vui rất bá đạo, ngay cả bước chân cũng nhanh hơn đôi chút.

Quay mặt đi, Tô Nhân lịch sự nhìn Văn Quân, cô đương nhiên hiểu ý của hành động này. Nhưng đối với Văn Quân, cô không có bất kỳ tâm tư nào, càng không muốn gây ra hiểu lầm không đáng có: "Xin lỗi, tôi còn có việc, anh đừng lãng phí vé xem phim, tìm người khác xem đi, tạm biệt."

Nói xong, cô trực tiếp đi vòng qua mấy người, đi về phía Cố Thừa An."Phải." Văn Quân cũng mặc áo khoác quân đội, chỉ là anh ta là người nho nhã, không có vẻ ngoài hào sảng như Cố Thừa An, mà trầm ổn và điềm đạm hơn: "Lúc đầu tôi muốn mời cô đi xem phim, còn tưởng rằng các cô gái trẻ như cô thích cách lãng mạn này."

Tân Mộng Kỳ cười khúc khích hai tiếng: "Tất nhiên là lãng mạn rồi ~ Tôi nghe thấy cũng thấy thú vị, chỉ trách Tô Nhân quá nhẫn tâm, đến xem cũng không đi."

Nghe vậy, Tôn Chính Nghĩa và Hầu Kiến Quốc đi tới cũng hùa theo: "Tô Nhân, cô cũng nhẫn tâm quá rồi, sao có thể để Văn Quân đợi cô nửa ngày trời trong thời tiết lạnh như vậy chứ?"Tô Nhân cao gầy mảnh khảnh, lại có ngoại hình đẹp, trong đám đông vô cùng nổi bật, không lâu sau mấy người đã nhìn thấy cô.

"Tô Nhân?" Tân Mộng Kỳ vô thức nhìn xung quanh, thấy không có bóng dáng Cố Thừa An mới yên tâm. Đúng rồi, người này đã giải trừ hôn ước với Cố Thừa An, không còn bất kỳ mối đe dọa nào đối với mình nữa: "Một mình đến trượt băng à?"

Tô Nhân không trả lời, cô không có bất kỳ ý định thân thiết nào với Tân Mộng Kỳ, người này không đáng để kết giao."Đúng rồi, hôm đó Văn Quân tặng cô vé xem phim, sao cô không đi vậy?" Tân Mộng Kỳ thừa thắng xông lên, vẫn muốn đuổi đi người chồng trước kiếp trước của mình: "Tôi nghe nói Văn Quân đã đợi cô rất lâu trong trời tuyết."

Tô Nhân nghi hoặc nhìn Văn Quân bên cạnh: "Tấm vé xem phim đó là anh tặng sao?"

Lúc đầu trên bàn làm việc của mình đột nhiên xuất hiện một tấm vé xem phim, Tô Nhân không hứng thú đoán xem ai tặng, càng không đi xem, cô không thích cảm giác cố làm ra vẻ bí ẩn này.Văn Quân không hề tỏ ra tức giận, anh ta lấy ra từ trong túi hai tấm vé xem phim: "Ban đầu định hôm nay về tìm cô, lần này tôi đích thân mời cô đi xem phim, đồng chí Tô Nhân, cô có thời gian không? Ngày mai lúc năm giờ chiều, tại rạp chiếu phim Hồng Tinh."

Cùng một cảnh tượng, không hiểu sao Tô Nhân lại nhớ đến cảnh Cố Thừa An cầm hai tấm vé xem phim nói sẽ dẫn cô đi xem phim.

Chớp chớp mắt, cô vừa định nói thì ánh mắt liếc thấy Cố Thừa An mua kẹo hồ lô xong sải bước đi về, trên tay cầm hai xiên kẹo hồ lô đỏ au, đứng ngay sau mấy người, lặng lẽ nhìn về phía này, mày hơi nhíu lại.Lời này truyền đi thật độc địa, nếu người không biết chuyện nghe thấy, chắc chắn sẽ nghĩ rằng Tô Nhân và Văn Quân có quan hệ tình cảm gì đó.

Tô Nhân thẳng lưng, nhìn mọi người sửa lại: "Tôi không hứa với ai sẽ đi xem phim, tự nhiên không tính là lời hứa hẹn gì. Các anh, các anh đừng hiểu lầm."

"Tôi hiểu lầm gì chứ? Tôi đây là thấy tiếc cho Văn Quân thôi ~"

"Anh Thừa An!" Lúc này Tân Mộng Kỳ mới phát hiện Cố Thừa An cũng ở đây, trên tay còn cầm kẹo hồ lô, vui vẻ chạy tới: "Anh Thừa An, anh đi mua kẹo hồ lô à? Em cũng lâu rồi không ăn! Đúng rồi, anh có muốn trượt băng không? Cùng đi nào!"

Mọi người đồng loạt nhìn chằm chằm Tô Nhân, Tô Nhân đột nhiên cảm thấy xiên kẹo hồ lô trước mặt có chút nóng tay.

Nhận lấy xiên kẹo hồ lô, Tô Nhân liếc nhìn Cố Thừa An, khẽ nói: "Đi thôi."

Cố Thừa An liếc Tô Nhân một cái, rồi nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Văn Quân ở đằng xa, đáy mắt lộ rõ vẻ khinh thường và coi thường, đang định đi về phía đó thì bị Tô Nhân nhẹ nhàng kéo áo khoác quân đội.

Thật sự không chắc.

Không cãi nhau thì cũng có thể chế nhạo người ta vài câu.

Cô đã phát hiện ra rằng Cố Thừa An là một người tuyệt đối không chịu thiệt thòi.

Ánh mắt nghi ngờ của Tân Mộng Kỳ đảo quanh hai người đang rời đi, lẩm bẩm: "Chuyện gì thế này?"

Cô ta mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, mối quan hệ của hai người dường như có chút khác biệt so với trước đây nhưng rõ ràng họ đã giải trừ hôn ước rồi mà!

Không thể nào, Cố Thừa An tuyệt đối không thể thích Tô Nhân.

---

Cố Thừa An khoe khoang rằng kẹo hồ lô ngon nhất toàn Bắc Kinh quả thực không tầm thường.

Tô Nhân đến Bắc Kinh cũng đã ăn kẹo hồ lô hai ba lần, hương vị rất ngon nhưng lần này lại khiến người ta kinh ngạc hơn.

"Còn một xiên nữa, em cứ từ từ ăn, không vội."

"Tôi ăn một xiên là được rồi, xiên đó anh ăn đi."

Tô Nhân ăn từng quả táo gai, tâm trạng rất tốt, mặc dù hôm nay dậy hơi sớm nhưng lại trôi qua vô cùng trọn vẹn, ngoại trừ người bên cạnh luôn trêu chọc mình.

"Lần trước anh nói anh... thích em." Tô Nhân nhắc đến từ này vẫn cảm thấy khó tin: "Em không biết là anh có phải nhất thời xúc động không? Hay là có tình huống gì khác... nhưng chúng ta đã giải trừ hôn ước rồi, ban đầu… em nghĩ sau này chúng ta có thể làm bạn là tốt nhất, em rất biết ơn sự chăm sóc của gia đình anh đối với… em nhưng... trong lòng em cũng rất rối bời, không biết..."

Cố Thừa An ngắt lời Tô Nhân, không còn vẻ đùa cợt nữa, trong mắt chỉ toàn sự tập trung: "Em đừng nghĩ phức tạp như vậy, anh thích em chính là thích em, không có bất kỳ lý do hay tình huống nào khác. Em cũng có thể không thích anh, anh chỉ muốn theo đuổi em, không liên quan đến gia đình anh."

Cố Thừa An nhìn chằm chằm Tô Nhân, nhận ra sự khó xử trong mắt cô: "Tô Nhân, em chỉ cần suy nghĩ xem em có thích anh không? Chỉ cần như vậy thôi."

"Vậy tức là em nói nếu em yêu anh thì có mục đích kết hôn sao? Được, anh yên tâm rồi."

Tô Nhân: "..."

Nói không lại anh! Người này sao lại không biết xấu hổ thế này!

Hít một hơi, Tô Nhân vốn định nói rõ ràng nhưng lại cảm thấy không ổn, dường như vẫn còn giậm chân tại chỗ.

Buổi chiều, Lương Chí Tân đến nhà Tô Nhân để thảo luận về vấn đề toán học, hai người ngồi trong phòng khách nhà họ Cố, Cố Thừa An thường đi ra ngoài dạo chơi lại đi tới.

Cầm lấy cốc sứ trước mặt Tô Nhân để thêm nước nóng, rồi đặt lại trên bàn: "Hai người nghiên cứu nhiều quá nhỉ."

Tô Nhân thấy bạn học đã đi, quay đầu tưởng Cố Thừa An cũng muốn học, nghĩ đến kỳ thi đại học năm sau sắp được khôi phục, cũng nảy sinh lòng muốn giúp anh.

Trong cốt truyện tiểu thuyết gốc, thiên phú của Cố Thừa An không phải ở việc học, thành tích học tập của anh luôn không tốt, cũng không đi thi đại học, mà là sau khi cải cách mở cửa, dựa vào sự táo bạo, cơ hội và mối quan hệ của bản thân để gây dựng nên một sự nghiệp lớn.

Bây giờ anh dường như thực sự đang thay đổi, có ý định học tập, nếu thực sự thi đỗ đại học, hẳn cũng có thể giúp ích cho tương lai chứ nhỉ?

Cố Thừa An thẳng thắn khiến cô không nói nên lời.

Tô Nhân phải học tập và viết bản thảo, không để ý đến Cố Thừa An bao lâu thì về phòng, Cố Thừa An cũng là người biết điều, không ở đấy làm phiền cô.

"Đại ca, bây giờ anh sao lại giống như một cô gái lớn vậy, ngày nào cũng ở nhà buồn chán thế!"

Vài người anh em đến bắt người, không thể nhìn nổi ngày nghỉ duy nhất trong tuần mà không thấy bóng dáng Cố Thừa An.

"Đừng làm phiền tôi!" Cố Thừa An miệng thì nói không kiên nhẫn nhưng khóe miệng lại cong lên, mấy người làm sao không hiểu, đây là tâm trạng tốt.

Cố Thừa An trừng mắt nhìn anh ta: "Nói bậy bạ gì thế?"

"Chắc chắn là thích cô gái nào đó rồi!" Hồ Lập Bân nói với những người khác: "Tuần trước khi tôi quen đồng chí Tiểu Ngô, cũng có dáng vẻ này!"

"Thật giống!" Hàn Khánh Văn nhớ lại.

Hồ Lập Bân: "..."

Vô tình! Quá đáng!

Lại nhìn xiên hồ lô đường mà Cố Thừa An nâng niu không thôi, tiến lại gần định nhìn xem thì bị Cố Thừa An chuyển đi.

Mùa đông giá rét luôn khiến người ta cảm thấy mỗi ngày trôi qua rất nhanh, ban ngày ngắn, ban đêm dài, thoáng chốc đã sắp đến Tết.

Chuyện lớn cuối cùng trước Tết chính là kỳ thi cuối kỳ của lớp xóa mù chữ.

"Lần trước còn để lớp một giành hạng nhất! Thật tức c.h.ế.t đi được. Vương Liên Hoa học mấy tháng rồi mà vẫn không nhận ra được hai chữ, tôi không biết kỳ thi giữa kỳ cô ta làm thế nào mà được tám mươi mấy điểm?"

"Chắc chắn có gian lận!"

Những học sinh bên dưới bàn tán xôn xao, Tô Nhân vội vàng ngăn lại, sắp thi rồi, không nên tập trung vào những suy đoán như thế này.

Chủ nhiệm Phùng đương nhiên hiểu rõ động thái của phòng hành chính nhưng cầm đơn xin do Tô Nhân nộp lên, vẫn giữ lại hỏi một câu: "In hai trăm năm mươi sáu bản? Tôi nhớ lớp xóa mù chữ ba lớp tổng cộng là hai trăm ba mươi mốt người, in thêm hai mươi mấy bản không phải là lãng phí tiền sao?"

Trong toàn bộ quá trình chuẩn bị ra đề thi, chỉ có hai vị chủ nhiệm và Tô Nhân là được xem trước đề thi, những người còn lại đều nằm trong danh sách bảo mật, đặc biệt là giáo viên các lớp, càng phải tránh hiềm nghi.

Còn bài thi của lớp Tô Nhân là xem báo xem ngữ lục làm bài văn tư tưởng, không có đáp án chuẩn cố định, đến ngày thi chủ nhiệm Khâu sẽ công bố hai câu hỏi tư tưởng, Tô Nhân tiếp xúc trước với đề thi của các lớp khác thì không có vấn đề gì lớn.

"Tôi cũng không nói là không được in, cô gái nhỏ này thật là lanh mồm, tôi nói một câu, cô có thể nói mười câu." Chủ nhiệm Phùng biết sắp thi rồi, không thể chậm trễ, cúi đầu ký tên: "Được rồi, đi đi, trông chừng xưởng in cho cẩn thận, đừng để lãng phí mực."

"Vâng, cháu hiểu."

Đợi Tô Nhân đi rồi, Tân Mộng Kỳ cười tươi tiến đến bên chủ nhiệm Phùng: "Dì à, cháu đã nói rồi mà, Tô Nhân đó lắm mồm lắm miệng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-216.html.]

"Chau không ưa người ta, còn không ưa đến cả phòng tài chính ả?" Chủ nhiệm Phùng biết Tân Mộng Kỳ quen được chiều nên hư hỏng.

"Sao lại thể được! Cháu nhất định sẽ làm việc thật tối." Tân Mộng Kỳ nhớ đến chuyện đề thi vừa rồi: "Di, cái kia... Chuyện in đề thi, di không đi trông chứng à? Đều là tiền cả đấy."

Chủ nhiệm Phùng hiểu rõ ý đồ của cô ta: "Cháu còn muốn nữa à? Lần trước không bị phát hiện dã là may lắm rồi! Cho ta yên nào!"

"Lần cuối cùng! Chỉ lần này thôi ạ!" Tân Mộng Kỳ nắm lấy tay cô mình lay nhẹ làm nũng: "Lần trước lớp cháu được nhất, cháu có mặt mũi, dì cũng có mặt mũi, người phòng hành chính còn khen dì chỉ bảo cháu tốt, nếu lần thi cuối kỳ này xảy ra sai sót, chẳng phải mất mặt lắm sao?"

Thấy vẻ mặt dì Phùng đã dịu đi, Tân Mộng Kỳ thừa thắng xông lên: "Chỉ cần học kỳ này kết thúc, cháu dẫn dắt lớp đạt hạng nhất hai lần thi, học kỳ sau cháu sẽ không làm nữa, mọi người cũng không phát hiện ra được đúng không?!"

"Thôi được." Chủ nhiệm Phùng bất lực lắc đầu: "Lần cuối cùng đấy nhé!"

"Vâng ạ!"

….

Tô Nhân và xưởng in đã quen thuộc với nhau, liên tiếp đến trông in mấy lần, nửa tháng trước, vừa in xong giáo trình học tập sau giờ học, chỉ chờ đến trước Tết phát cho gia đình.

"Được." Tô Nhân ngoan ngoãn gật đầu.

Cố Thừa An đi được hai bước, quay đầu lại không yên tâm dặn dò: "Vào trong đứng một chút, đừng để gió thổi, khăn quàng cổ, găng tay, mũ đều đội vào, anh sẽ nhanh chóng quay lại."

Tô Nhân nhìn theo bóng lưng Cố Thừa An nhanh chóng rời đi, tay đặt lên ngực, cảm nhận trái tim đang đập nhanh, cúi mắt trầm tư.

Tôn Chính Nghĩa đi mua nước ngọt, Hầu Kiến Quốc đi mua vé, những người còn lại nhìn quanh, xắn tay áo chuẩn bị trượt băng.

Họng cô thắt lại, Tô Nhân nhìn anh từ xa, dường như trong mắt anh cô đọc được vài phần không vui, là sự không vui rất bá đạo, ngay cả bước chân cũng nhanh hơn đôi chút.

Quay mặt đi, Tô Nhân lịch sự nhìn Văn Quân, cô đương nhiên hiểu ý của hành động này. Nhưng đối với Văn Quân, cô không có bất kỳ tâm tư nào, càng không muốn gây ra hiểu lầm không đáng có: "Xin lỗi, tôi còn có việc, anh đừng lãng phí vé xem phim, tìm người khác xem đi, tạm biệt."

Nói xong, cô trực tiếp đi vòng qua mấy người, đi về phía Cố Thừa An."Phải." Văn Quân cũng mặc áo khoác quân đội, chỉ là anh ta là người nho nhã, không có vẻ ngoài hào sảng như Cố Thừa An, mà trầm ổn và điềm đạm hơn: "Lúc đầu tôi muốn mời cô đi xem phim, còn tưởng rằng các cô gái trẻ như cô thích cách lãng mạn này."

Tân Mộng Kỳ cười khúc khích hai tiếng: "Tất nhiên là lãng mạn rồi ~ Tôi nghe thấy cũng thấy thú vị, chỉ trách Tô Nhân quá nhẫn tâm, đến xem cũng không đi."

Nghe vậy, Tôn Chính Nghĩa và Hầu Kiến Quốc đi tới cũng hùa theo: "Tô Nhân, cô cũng nhẫn tâm quá rồi, sao có thể để Văn Quân đợi cô nửa ngày trời trong thời tiết lạnh như vậy chứ?"Tô Nhân cao gầy mảnh khảnh, lại có ngoại hình đẹp, trong đám đông vô cùng nổi bật, không lâu sau mấy người đã nhìn thấy cô.

"Tô Nhân?" Tân Mộng Kỳ vô thức nhìn xung quanh, thấy không có bóng dáng Cố Thừa An mới yên tâm. Đúng rồi, người này đã giải trừ hôn ước với Cố Thừa An, không còn bất kỳ mối đe dọa nào đối với mình nữa: "Một mình đến trượt băng à?"

Tô Nhân không trả lời, cô không có bất kỳ ý định thân thiết nào với Tân Mộng Kỳ, người này không đáng để kết giao."Đúng rồi, hôm đó Văn Quân tặng cô vé xem phim, sao cô không đi vậy?" Tân Mộng Kỳ thừa thắng xông lên, vẫn muốn đuổi đi người chồng trước kiếp trước của mình: "Tôi nghe nói Văn Quân đã đợi cô rất lâu trong trời tuyết."

Tô Nhân nghi hoặc nhìn Văn Quân bên cạnh: "Tấm vé xem phim đó là anh tặng sao?"

Lúc đầu trên bàn làm việc của mình đột nhiên xuất hiện một tấm vé xem phim, Tô Nhân không hứng thú đoán xem ai tặng, càng không đi xem, cô không thích cảm giác cố làm ra vẻ bí ẩn này.Văn Quân không hề tỏ ra tức giận, anh ta lấy ra từ trong túi hai tấm vé xem phim: "Ban đầu định hôm nay về tìm cô, lần này tôi đích thân mời cô đi xem phim, đồng chí Tô Nhân, cô có thời gian không? Ngày mai lúc năm giờ chiều, tại rạp chiếu phim Hồng Tinh."

Cùng một cảnh tượng, không hiểu sao Tô Nhân lại nhớ đến cảnh Cố Thừa An cầm hai tấm vé xem phim nói sẽ dẫn cô đi xem phim.

Chớp chớp mắt, cô vừa định nói thì ánh mắt liếc thấy Cố Thừa An mua kẹo hồ lô xong sải bước đi về, trên tay cầm hai xiên kẹo hồ lô đỏ au, đứng ngay sau mấy người, lặng lẽ nhìn về phía này, mày hơi nhíu lại.Lời này truyền đi thật độc địa, nếu người không biết chuyện nghe thấy, chắc chắn sẽ nghĩ rằng Tô Nhân và Văn Quân có quan hệ tình cảm gì đó.

Tô Nhân thẳng lưng, nhìn mọi người sửa lại: "Tôi không hứa với ai sẽ đi xem phim, tự nhiên không tính là lời hứa hẹn gì. Các anh, các anh đừng hiểu lầm."

"Tôi hiểu lầm gì chứ? Tôi đây là thấy tiếc cho Văn Quân thôi ~"

"Anh Thừa An!" Lúc này Tân Mộng Kỳ mới phát hiện Cố Thừa An cũng ở đây, trên tay còn cầm kẹo hồ lô, vui vẻ chạy tới: "Anh Thừa An, anh đi mua kẹo hồ lô à? Em cũng lâu rồi không ăn! Đúng rồi, anh có muốn trượt băng không? Cùng đi nào!"

Mọi người đồng loạt nhìn chằm chằm Tô Nhân, Tô Nhân đột nhiên cảm thấy xiên kẹo hồ lô trước mặt có chút nóng tay.

Nhận lấy xiên kẹo hồ lô, Tô Nhân liếc nhìn Cố Thừa An, khẽ nói: "Đi thôi."

Cố Thừa An liếc Tô Nhân một cái, rồi nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Văn Quân ở đằng xa, đáy mắt lộ rõ vẻ khinh thường và coi thường, đang định đi về phía đó thì bị Tô Nhân nhẹ nhàng kéo áo khoác quân đội.

Thật sự không chắc.

Không cãi nhau thì cũng có thể chế nhạo người ta vài câu.

Cô đã phát hiện ra rằng Cố Thừa An là một người tuyệt đối không chịu thiệt thòi.

Ánh mắt nghi ngờ của Tân Mộng Kỳ đảo quanh hai người đang rời đi, lẩm bẩm: "Chuyện gì thế này?"

Cô ta mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, mối quan hệ của hai người dường như có chút khác biệt so với trước đây nhưng rõ ràng họ đã giải trừ hôn ước rồi mà!

Không thể nào, Cố Thừa An tuyệt đối không thể thích Tô Nhân.

---

Cố Thừa An khoe khoang rằng kẹo hồ lô ngon nhất toàn Bắc Kinh quả thực không tầm thường.

Tô Nhân đến Bắc Kinh cũng đã ăn kẹo hồ lô hai ba lần, hương vị rất ngon nhưng lần này lại khiến người ta kinh ngạc hơn.

"Còn một xiên nữa, em cứ từ từ ăn, không vội."

"Tôi ăn một xiên là được rồi, xiên đó anh ăn đi."

Tô Nhân ăn từng quả táo gai, tâm trạng rất tốt, mặc dù hôm nay dậy hơi sớm nhưng lại trôi qua vô cùng trọn vẹn, ngoại trừ người bên cạnh luôn trêu chọc mình.

"Lần trước anh nói anh... thích em." Tô Nhân nhắc đến từ này vẫn cảm thấy khó tin: "Em không biết là anh có phải nhất thời xúc động không? Hay là có tình huống gì khác... nhưng chúng ta đã giải trừ hôn ước rồi, ban đầu… em nghĩ sau này chúng ta có thể làm bạn là tốt nhất, em rất biết ơn sự chăm sóc của gia đình anh đối với… em nhưng... trong lòng em cũng rất rối bời, không biết..."

Cố Thừa An ngắt lời Tô Nhân, không còn vẻ đùa cợt nữa, trong mắt chỉ toàn sự tập trung: "Em đừng nghĩ phức tạp như vậy, anh thích em chính là thích em, không có bất kỳ lý do hay tình huống nào khác. Em cũng có thể không thích anh, anh chỉ muốn theo đuổi em, không liên quan đến gia đình anh."

Cố Thừa An nhìn chằm chằm Tô Nhân, nhận ra sự khó xử trong mắt cô: "Tô Nhân, em chỉ cần suy nghĩ xem em có thích anh không? Chỉ cần như vậy thôi."

"Vậy tức là em nói nếu em yêu anh thì có mục đích kết hôn sao? Được, anh yên tâm rồi."

Tô Nhân: "..."

Nói không lại anh! Người này sao lại không biết xấu hổ thế này!

Hít một hơi, Tô Nhân vốn định nói rõ ràng nhưng lại cảm thấy không ổn, dường như vẫn còn giậm chân tại chỗ.

Buổi chiều, Lương Chí Tân đến nhà Tô Nhân để thảo luận về vấn đề toán học, hai người ngồi trong phòng khách nhà họ Cố, Cố Thừa An thường đi ra ngoài dạo chơi lại đi tới.

Cầm lấy cốc sứ trước mặt Tô Nhân để thêm nước nóng, rồi đặt lại trên bàn: "Hai người nghiên cứu nhiều quá nhỉ."

Tô Nhân thấy bạn học đã đi, quay đầu tưởng Cố Thừa An cũng muốn học, nghĩ đến kỳ thi đại học năm sau sắp được khôi phục, cũng nảy sinh lòng muốn giúp anh.

Trong cốt truyện tiểu thuyết gốc, thiên phú của Cố Thừa An không phải ở việc học, thành tích học tập của anh luôn không tốt, cũng không đi thi đại học, mà là sau khi cải cách mở cửa, dựa vào sự táo bạo, cơ hội và mối quan hệ của bản thân để gây dựng nên một sự nghiệp lớn.

Bây giờ anh dường như thực sự đang thay đổi, có ý định học tập, nếu thực sự thi đỗ đại học, hẳn cũng có thể giúp ích cho tương lai chứ nhỉ?

Cố Thừa An thẳng thắn khiến cô không nói nên lời.

Tô Nhân phải học tập và viết bản thảo, không để ý đến Cố Thừa An bao lâu thì về phòng, Cố Thừa An cũng là người biết điều, không ở đấy làm phiền cô.

"Đại ca, bây giờ anh sao lại giống như một cô gái lớn vậy, ngày nào cũng ở nhà buồn chán thế!"

Vài người anh em đến bắt người, không thể nhìn nổi ngày nghỉ duy nhất trong tuần mà không thấy bóng dáng Cố Thừa An.

"Đừng làm phiền tôi!" Cố Thừa An miệng thì nói không kiên nhẫn nhưng khóe miệng lại cong lên, mấy người làm sao không hiểu, đây là tâm trạng tốt.

Cố Thừa An trừng mắt nhìn anh ta: "Nói bậy bạ gì thế?"

"Chắc chắn là thích cô gái nào đó rồi!" Hồ Lập Bân nói với những người khác: "Tuần trước khi tôi quen đồng chí Tiểu Ngô, cũng có dáng vẻ này!"

"Thật giống!" Hàn Khánh Văn nhớ lại.

Hồ Lập Bân: "..."

Vô tình! Quá đáng!

Lại nhìn xiên hồ lô đường mà Cố Thừa An nâng niu không thôi, tiến lại gần định nhìn xem thì bị Cố Thừa An chuyển đi.

Mùa đông giá rét luôn khiến người ta cảm thấy mỗi ngày trôi qua rất nhanh, ban ngày ngắn, ban đêm dài, thoáng chốc đã sắp đến Tết.

Chuyện lớn cuối cùng trước Tết chính là kỳ thi cuối kỳ của lớp xóa mù chữ.

"Lần trước còn để lớp một giành hạng nhất! Thật tức c.h.ế.t đi được. Vương Liên Hoa học mấy tháng rồi mà vẫn không nhận ra được hai chữ, tôi không biết kỳ thi giữa kỳ cô ta làm thế nào mà được tám mươi mấy điểm?"

"Chắc chắn có gian lận!"

Những học sinh bên dưới bàn tán xôn xao, Tô Nhân vội vàng ngăn lại, sắp thi rồi, không nên tập trung vào những suy đoán như thế này.

Chủ nhiệm Phùng đương nhiên hiểu rõ động thái của phòng hành chính nhưng cầm đơn xin do Tô Nhân nộp lên, vẫn giữ lại hỏi một câu: "In hai trăm năm mươi sáu bản? Tôi nhớ lớp xóa mù chữ ba lớp tổng cộng là hai trăm ba mươi mốt người, in thêm hai mươi mấy bản không phải là lãng phí tiền sao?"

Trong toàn bộ quá trình chuẩn bị ra đề thi, chỉ có hai vị chủ nhiệm và Tô Nhân là được xem trước đề thi, những người còn lại đều nằm trong danh sách bảo mật, đặc biệt là giáo viên các lớp, càng phải tránh hiềm nghi.

Còn bài thi của lớp Tô Nhân là xem báo xem ngữ lục làm bài văn tư tưởng, không có đáp án chuẩn cố định, đến ngày thi chủ nhiệm Khâu sẽ công bố hai câu hỏi tư tưởng, Tô Nhân tiếp xúc trước với đề thi của các lớp khác thì không có vấn đề gì lớn.

"Tôi cũng không nói là không được in, cô gái nhỏ này thật là lanh mồm, tôi nói một câu, cô có thể nói mười câu." Chủ nhiệm Phùng biết sắp thi rồi, không thể chậm trễ, cúi đầu ký tên: "Được rồi, đi đi, trông chừng xưởng in cho cẩn thận, đừng để lãng phí mực."

"Vâng, cháu hiểu."

Đợi Tô Nhân đi rồi, Tân Mộng Kỳ cười tươi tiến đến bên chủ nhiệm Phùng: "Dì à, cháu đã nói rồi mà, Tô Nhân đó lắm mồm lắm miệng."

"Lần cuối cùng! Chỉ lần này thôi ạ!" Tân Mộng Kỳ nắm lấy tay cô mình lay nhẹ làm nũng: "Lần trước lớp cháu được nhất, cháu có mặt mũi, dì cũng có mặt mũi, người phòng hành chính còn khen dì chỉ bảo cháu tốt, nếu lần thi cuối kỳ này xảy ra sai sót, chẳng phải mất mặt lắm sao?"

Thấy vẻ mặt dì Phùng đã dịu đi, Tân Mộng Kỳ thừa thắng xông lên: "Chỉ cần học kỳ này kết thúc, cháu dẫn dắt lớp đạt hạng nhất hai lần thi, học kỳ sau cháu sẽ không làm nữa, mọi người cũng không phát hiện ra được đúng không?!"

"Thôi được." Chủ nhiệm Phùng bất lực lắc đầu: "Lần cuối cùng đấy nhé!"

"Đồng chí Tô Nhân, cô xem, đợt này in bốn mươi bản, không có vấn đề gì cả."

Tiểu Lương của xưởng in đưa tờ đề thi mới ra lò cho cô.

Tô Nhân nhận lấy xem, quả thực in ấn ngay ngắn, mực rõ ràng, không có vấn đề gì: “Các anh vất vả rồi, chỉ là vấn đề này liên quan đến bảo mật kỳ thi, đề thi in xong phải đóng gói niêm phong ngay, đừng để người khác đụng vào.”

"Hiệu hiểu, chúng tôi đều hiểu!"

Tô Nhân chiều còn phải bận viết báo cáo, quay người đi về tòa nhà văn phòng của phòng hành chính, vừa đi được nửa đường thì ở sân lớn gặp Hà Tùng Linh đang đi ra làm việc.

"Chị Nhân Nhân, chị đến xưởng in à?"

"Ừ, Tùng Linh, em đi đâu thế?"

"Em đi lấy hộ chủ nhiệm Vương tập tài liệu in ấn, sắp Tết rồi, phải dán ở khắp nơi trong khu gia thuộc."

"Kế hoạch Tết à?" Tô Nhân nhớ lại, dạo trước mấy vị chủ nhiệm đã họp bàn về phúc lợi Tết cho khu gia thuộc.

"Vâng, đến lúc đó chúng ta phải dán khắp nơi."

"Vậy em đi nhanh đi."

Hai người chào hỏi đôi câu rồi mỗi người đi một ngả.

Hà Tùng Linh đi đến phòng nhận phát của xưởng in, đưa tờ giấy có chữ ký cho công nhân xưởng để lấy tập tài liệu in ấn mà chủ nhiệm Vương cần, cúi người ký tên vào mục người nhận.

Xưởng in chia thành xưởng sản xuất và phòng nhận phát, các loại tài liệu in xong đều được niêm phong bảo quản trong phòng nhận phát, người phòng hành chính mang theo giấy có chữ ký và con dấu của lãnh đạo đến nhận, người nhận phải ký tên vào sổ đăng ký của phòng nhận phát để xác nhận.

Vừa bước ra khỏi phòng nhận phát của xưởng in, Hà Tùng Linh quay đầu lại nhìn thấy, ở hướng khác, chủ nhiệm Phùng của phòng tài chính và Tân Mộng Kỳ đi vào xưởng sản xuất, cô bé thò đầu nhìn vào, thấy chủ nhiệm Phùng gọi mấy công nhân in ấn ra một bên nói chuyện, hỏi về chi phí in ấn, còn Tân Mộng Kỳ thì lén lút lấy một tờ đề thi từ trong túi niêm phong chưa dán kín ra, nhanh chóng xem qua.

Trở về phòng hành chính, trước mắt Hà Tùng Linh vẫn hiện lên hình ảnh vừa rồi, bên tai là những lời bàn tán trước đó của mọi người về kỳ thi kỳ lạ của lớp xóa mù chữ, cô gái càng nghĩ càng thấy không ổn.

Cuối cùng, Hà Tùng Linh bồn chồn không yên, đành lên tầng ba phòng hành chính gọi Tô Nhân ra, cô gái lấy hết can đảm: "Chị Nhân Nhân, em có chuyện muốn nói với chị."

Tô Nhân hiểm khi thấy Hà Tùng Linh nghiêm túc như vậy, vỗ tay cô bé, nhẹ nhàng nói: "Sao vậy? Em từ từ nói."

"Chiều nay em đến xưởng in thì thấy chủ nhiệm Phùng của phòng tài chính và Mộng Kỳ đến xưởng in."

Tô Nhân lập tức nhớ đến tập đề thi đang in, biết Hà Tùng Linh chưa nói hết, chỉ chờ cô bé nói tiếp.

"Kết quả là em thấy chủ nhiệm Phùng gọi mấy công nhân in ấn ra một bên hỏi chuyện, sau đó... sau đó, Mộng Kỳ lén lút lấy một tờ đề thi từ trong túi niêm phong chưa dán kín ra."

Hà Tùng Linh càng nghĩ càng thấy không ôn, những suy đoán trong lòng không tiện nói ra, vừa lo oan uống người khác, vừa lo mình tận mắt chứng kiến mà không nói ra, thành ra giống như đồng lòa.

"Chị nói xem, có phải thật sự như bọn họ doản không? Lớp xóa mù chữ có... có gian lận không?" Hà Tùng Linh vì không chắc chắn nên giọng nói nhẹ như muỗi kêu.

Từ sau kỳ thi giữa kỳ, đúng là có một số lời bàn tán nghi ngờ, tình hình học tập bình thường của lớp xóa mù chữ so với điểm trung bình toàn lớp thi cuối kỳ có sự chênh lệch không nhỏ nhưng vì không có bất kỳ bằng chứng nào, nghi ngờ người khác vô có cũng làm mất lòng người, mọi người chỉ bàn tán riêng với nhau vài câu.

"Em cũng không biết có phải thật không, chỉ là chiều nay thấy cảnh đó, nếu em không nói ra thì cứ thấy khó chịu."

Tô Nhân gật đầu, trong lòng đã hiểu rõ, chỉ an ủi Hà Tùng Linh: "Em cứ về làm việc trước đi, chuyện này đừng nói với ai, cũng đừng nghĩ nhiều, đợi đến lúc thi rồi xem sao."

"Vâng, chị Nhân Nhân, vậy em đi trước."

Tô Nhân nhìn Hà Tùng Linh rời đi, quay đầu đi về phía phòng làm việc của chủ nhiệm Khâu. Ba ngày sau, kỳ thi cuối kỳ của lớp xóa mù chủ ập đến.

Vẫn là các lãnh đạo ra đề, bốn lớp thi riêng, tất cả đề thi đều được xưởng in niêm phong.

Tiền Tĩnh Phương nhìn Tô Nhân ôm một túi đề thi đi vào lớp học của lớp xóa mù chữ, trước mặt mọi người mở túi niêm phong, phát đề thi xuống.

"Mọi người làm bài nghiêm túc, không được thì thầm to nhỏ, tự làm bài của mình."

Bốn phòng thi bố trí các cản bộ khác nhau làm giảm thị, không ngừng tuần tra, Tô Nhân đi cùng Tiền Tĩnh Phương ra ngoài, vừa khéo nhìn thấy Tân Mộng Kỳ theo Khâu Nhà Cầm từ lớp xóa mù chữ bốn ra, công bố đề thi lên bảng đen.

Mấy người chào hỏi đôi câu, Tân Mộng Kỳ tâm trạng rất tốt, nói chuyện rất khéo. "Cô Tiên, vừa rồi cô Khâu còn nói cô vất vả trong quá trình ra đề lần này. Chỉ tại cháu kém cỏi, không thì chắc chắn sẽ thay các cô chia sé."

"Được." Tô Nhân ngoan ngoãn gật đầu.

Cố Thừa An đi được hai bước, quay đầu lại không yên tâm dặn dò: "Vào trong đứng một chút, đừng để gió thổi, khăn quàng cổ, găng tay, mũ đều đội vào, anh sẽ nhanh chóng quay lại."

Tô Nhân nhìn theo bóng lưng Cố Thừa An nhanh chóng rời đi, tay đặt lên ngực, cảm nhận trái tim đang đập nhanh, cúi mắt trầm tư.

Tôn Chính Nghĩa đi mua nước ngọt, Hầu Kiến Quốc đi mua vé, những người còn lại nhìn quanh, xắn tay áo chuẩn bị trượt băng.

Họng cô thắt lại, Tô Nhân nhìn anh từ xa, dường như trong mắt anh cô đọc được vài phần không vui, là sự không vui rất bá đạo, ngay cả bước chân cũng nhanh hơn đôi chút.

Quay mặt đi, Tô Nhân lịch sự nhìn Văn Quân, cô đương nhiên hiểu ý của hành động này. Nhưng đối với Văn Quân, cô không có bất kỳ tâm tư nào, càng không muốn gây ra hiểu lầm không đáng có: "Xin lỗi, tôi còn có việc, anh đừng lãng phí vé xem phim, tìm người khác xem đi, tạm biệt."

Nói xong, cô trực tiếp đi vòng qua mấy người, đi về phía Cố Thừa An."Phải." Văn Quân cũng mặc áo khoác quân đội, chỉ là anh ta là người nho nhã, không có vẻ ngoài hào sảng như Cố Thừa An, mà trầm ổn và điềm đạm hơn: "Lúc đầu tôi muốn mời cô đi xem phim, còn tưởng rằng các cô gái trẻ như cô thích cách lãng mạn này."

Tân Mộng Kỳ cười khúc khích hai tiếng: "Tất nhiên là lãng mạn rồi ~ Tôi nghe thấy cũng thấy thú vị, chỉ trách Tô Nhân quá nhẫn tâm, đến xem cũng không đi."

Nghe vậy, Tôn Chính Nghĩa và Hầu Kiến Quốc đi tới cũng hùa theo: "Tô Nhân, cô cũng nhẫn tâm quá rồi, sao có thể để Văn Quân đợi cô nửa ngày trời trong thời tiết lạnh như vậy chứ?"Tô Nhân cao gầy mảnh khảnh, lại có ngoại hình đẹp, trong đám đông vô cùng nổi bật, không lâu sau mấy người đã nhìn thấy cô.

"Tô Nhân?" Tân Mộng Kỳ vô thức nhìn xung quanh, thấy không có bóng dáng Cố Thừa An mới yên tâm. Đúng rồi, người này đã giải trừ hôn ước với Cố Thừa An, không còn bất kỳ mối đe dọa nào đối với mình nữa: "Một mình đến trượt băng à?"

Tô Nhân không trả lời, cô không có bất kỳ ý định thân thiết nào với Tân Mộng Kỳ, người này không đáng để kết giao."Đúng rồi, hôm đó Văn Quân tặng cô vé xem phim, sao cô không đi vậy?" Tân Mộng Kỳ thừa thắng xông lên, vẫn muốn đuổi đi người chồng trước kiếp trước của mình: "Tôi nghe nói Văn Quân đã đợi cô rất lâu trong trời tuyết."

Tô Nhân nghi hoặc nhìn Văn Quân bên cạnh: "Tấm vé xem phim đó là anh tặng sao?"

Lúc đầu trên bàn làm việc của mình đột nhiên xuất hiện một tấm vé xem phim, Tô Nhân không hứng thú đoán xem ai tặng, càng không đi xem, cô không thích cảm giác cố làm ra vẻ bí ẩn này.Văn Quân không hề tỏ ra tức giận, anh ta lấy ra từ trong túi hai tấm vé xem phim: "Ban đầu định hôm nay về tìm cô, lần này tôi đích thân mời cô đi xem phim, đồng chí Tô Nhân, cô có thời gian không? Ngày mai lúc năm giờ chiều, tại rạp chiếu phim Hồng Tinh."

Cùng một cảnh tượng, không hiểu sao Tô Nhân lại nhớ đến cảnh Cố Thừa An cầm hai tấm vé xem phim nói sẽ dẫn cô đi xem phim.

Chớp chớp mắt, cô vừa định nói thì ánh mắt liếc thấy Cố Thừa An mua kẹo hồ lô xong sải bước đi về, trên tay cầm hai xiên kẹo hồ lô đỏ au, đứng ngay sau mấy người, lặng lẽ nhìn về phía này, mày hơi nhíu lại.Lời này truyền đi thật độc địa, nếu người không biết chuyện nghe thấy, chắc chắn sẽ nghĩ rằng Tô Nhân và Văn Quân có quan hệ tình cảm gì đó.

Tô Nhân thẳng lưng, nhìn mọi người sửa lại: "Tôi không hứa với ai sẽ đi xem phim, tự nhiên không tính là lời hứa hẹn gì. Các anh, các anh đừng hiểu lầm."

"Tôi hiểu lầm gì chứ? Tôi đây là thấy tiếc cho Văn Quân thôi ~"

"Anh Thừa An!" Lúc này Tân Mộng Kỳ mới phát hiện Cố Thừa An cũng ở đây, trên tay còn cầm kẹo hồ lô, vui vẻ chạy tới: "Anh Thừa An, anh đi mua kẹo hồ lô à? Em cũng lâu rồi không ăn! Đúng rồi, anh có muốn trượt băng không? Cùng đi nào!"

Mọi người đồng loạt nhìn chằm chằm Tô Nhân, Tô Nhân đột nhiên cảm thấy xiên kẹo hồ lô trước mặt có chút nóng tay.

Nhận lấy xiên kẹo hồ lô, Tô Nhân liếc nhìn Cố Thừa An, khẽ nói: "Đi thôi."

Cố Thừa An liếc Tô Nhân một cái, rồi nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Văn Quân ở đằng xa, đáy mắt lộ rõ vẻ khinh thường và coi thường, đang định đi về phía đó thì bị Tô Nhân nhẹ nhàng kéo áo khoác quân đội.

Thật sự không chắc.

Không cãi nhau thì cũng có thể chế nhạo người ta vài câu.

Cô đã phát hiện ra rằng Cố Thừa An là một người tuyệt đối không chịu thiệt thòi.

Ánh mắt nghi ngờ của Tân Mộng Kỳ đảo quanh hai người đang rời đi, lẩm bẩm: "Chuyện gì thế này?"

Cô ta mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, mối quan hệ của hai người dường như có chút khác biệt so với trước đây nhưng rõ ràng họ đã giải trừ hôn ước rồi mà!

Không thể nào, Cố Thừa An tuyệt đối không thể thích Tô Nhân.

---

Cố Thừa An khoe khoang rằng kẹo hồ lô ngon nhất toàn Bắc Kinh quả thực không tầm thường.

Tô Nhân đến Bắc Kinh cũng đã ăn kẹo hồ lô hai ba lần, hương vị rất ngon nhưng lần này lại khiến người ta kinh ngạc hơn.

"Còn một xiên nữa, em cứ từ từ ăn, không vội."

"Tôi ăn một xiên là được rồi, xiên đó anh ăn đi."

Tô Nhân ăn từng quả táo gai, tâm trạng rất tốt, mặc dù hôm nay dậy hơi sớm nhưng lại trôi qua vô cùng trọn vẹn, ngoại trừ người bên cạnh luôn trêu chọc mình.

"Lần trước anh nói anh... thích em." Tô Nhân nhắc đến từ này vẫn cảm thấy khó tin: "Em không biết là anh có phải nhất thời xúc động không? Hay là có tình huống gì khác... nhưng chúng ta đã giải trừ hôn ước rồi, ban đầu… em nghĩ sau này chúng ta có thể làm bạn là tốt nhất, em rất biết ơn sự chăm sóc của gia đình anh đối với… em nhưng... trong lòng em cũng rất rối bời, không biết..."

Cố Thừa An ngắt lời Tô Nhân, không còn vẻ đùa cợt nữa, trong mắt chỉ toàn sự tập trung: "Em đừng nghĩ phức tạp như vậy, anh thích em chính là thích em, không có bất kỳ lý do hay tình huống nào khác. Em cũng có thể không thích anh, anh chỉ muốn theo đuổi em, không liên quan đến gia đình anh."

Cố Thừa An nhìn chằm chằm Tô Nhân, nhận ra sự khó xử trong mắt cô: "Tô Nhân, em chỉ cần suy nghĩ xem em có thích anh không? Chỉ cần như vậy thôi."

"Vậy tức là em nói nếu em yêu anh thì có mục đích kết hôn sao? Được, anh yên tâm rồi."

Tô Nhân: "..."

Nói không lại anh! Người này sao lại không biết xấu hổ thế này!

Hít một hơi, Tô Nhân vốn định nói rõ ràng nhưng lại cảm thấy không ổn, dường như vẫn còn giậm chân tại chỗ.

Buổi chiều, Lương Chí Tân đến nhà Tô Nhân để thảo luận về vấn đề toán học, hai người ngồi trong phòng khách nhà họ Cố, Cố Thừa An thường đi ra ngoài dạo chơi lại đi tới.

Cầm lấy cốc sứ trước mặt Tô Nhân để thêm nước nóng, rồi đặt lại trên bàn: "Hai người nghiên cứu nhiều quá nhỉ."

Tô Nhân thấy bạn học đã đi, quay đầu tưởng Cố Thừa An cũng muốn học, nghĩ đến kỳ thi đại học năm sau sắp được khôi phục, cũng nảy sinh lòng muốn giúp anh.

Trong cốt truyện tiểu thuyết gốc, thiên phú của Cố Thừa An không phải ở việc học, thành tích học tập của anh luôn không tốt, cũng không đi thi đại học, mà là sau khi cải cách mở cửa, dựa vào sự táo bạo, cơ hội và mối quan hệ của bản thân để gây dựng nên một sự nghiệp lớn.

Bây giờ anh dường như thực sự đang thay đổi, có ý định học tập, nếu thực sự thi đỗ đại học, hẳn cũng có thể giúp ích cho tương lai chứ nhỉ?

Cố Thừa An thẳng thắn khiến cô không nói nên lời.

Tô Nhân phải học tập và viết bản thảo, không để ý đến Cố Thừa An bao lâu thì về phòng, Cố Thừa An cũng là người biết điều, không ở đấy làm phiền cô.

"Đại ca, bây giờ anh sao lại giống như một cô gái lớn vậy, ngày nào cũng ở nhà buồn chán thế!"

Vài người anh em đến bắt người, không thể nhìn nổi ngày nghỉ duy nhất trong tuần mà không thấy bóng dáng Cố Thừa An.

"Đừng làm phiền tôi!" Cố Thừa An miệng thì nói không kiên nhẫn nhưng khóe miệng lại cong lên, mấy người làm sao không hiểu, đây là tâm trạng tốt.

Cố Thừa An trừng mắt nhìn anh ta: "Nói bậy bạ gì thế?"

"Chắc chắn là thích cô gái nào đó rồi!" Hồ Lập Bân nói với những người khác: "Tuần trước khi tôi quen đồng chí Tiểu Ngô, cũng có dáng vẻ này!"

"Thật giống!" Hàn Khánh Văn nhớ lại.

Hồ Lập Bân: "..."

Vô tình! Quá đáng!

Lại nhìn xiên hồ lô đường mà Cố Thừa An nâng niu không thôi, tiến lại gần định nhìn xem thì bị Cố Thừa An chuyển đi.

Mùa đông giá rét luôn khiến người ta cảm thấy mỗi ngày trôi qua rất nhanh, ban ngày ngắn, ban đêm dài, thoáng chốc đã sắp đến Tết.

Chuyện lớn cuối cùng trước Tết chính là kỳ thi cuối kỳ của lớp xóa mù chữ.

"Lần trước còn để lớp một giành hạng nhất! Thật tức c.h.ế.t đi được. Vương Liên Hoa học mấy tháng rồi mà vẫn không nhận ra được hai chữ, tôi không biết kỳ thi giữa kỳ cô ta làm thế nào mà được tám mươi mấy điểm?"

"Chắc chắn có gian lận!"

Những học sinh bên dưới bàn tán xôn xao, Tô Nhân vội vàng ngăn lại, sắp thi rồi, không nên tập trung vào những suy đoán như thế này.

Chủ nhiệm Phùng đương nhiên hiểu rõ động thái của phòng hành chính nhưng cầm đơn xin do Tô Nhân nộp lên, vẫn giữ lại hỏi một câu: "In hai trăm năm mươi sáu bản? Tôi nhớ lớp xóa mù chữ ba lớp tổng cộng là hai trăm ba mươi mốt người, in thêm hai mươi mấy bản không phải là lãng phí tiền sao?"

Trong toàn bộ quá trình chuẩn bị ra đề thi, chỉ có hai vị chủ nhiệm và Tô Nhân là được xem trước đề thi, những người còn lại đều nằm trong danh sách bảo mật, đặc biệt là giáo viên các lớp, càng phải tránh hiềm nghi.

Còn bài thi của lớp Tô Nhân là xem báo xem ngữ lục làm bài văn tư tưởng, không có đáp án chuẩn cố định, đến ngày thi chủ nhiệm Khâu sẽ công bố hai câu hỏi tư tưởng, Tô Nhân tiếp xúc trước với đề thi của các lớp khác thì không có vấn đề gì lớn.

"Tôi cũng không nói là không được in, cô gái nhỏ này thật là lanh mồm, tôi nói một câu, cô có thể nói mười câu." Chủ nhiệm Phùng biết sắp thi rồi, không thể chậm trễ, cúi đầu ký tên: "Được rồi, đi đi, trông chừng xưởng in cho cẩn thận, đừng để lãng phí mực."

"Vâng, cháu hiểu."

Đợi Tô Nhân đi rồi, Tân Mộng Kỳ cười tươi tiến đến bên chủ nhiệm Phùng: "Dì à, cháu đã nói rồi mà, Tô Nhân đó lắm mồm lắm miệng."

"Lần cuối cùng! Chỉ lần này thôi ạ!" Tân Mộng Kỳ nắm lấy tay cô mình lay nhẹ làm nũng: "Lần trước lớp cháu được nhất, cháu có mặt mũi, dì cũng có mặt mũi, người phòng hành chính còn khen dì chỉ bảo cháu tốt, nếu lần thi cuối kỳ này xảy ra sai sót, chẳng phải mất mặt lắm sao?"

Thấy vẻ mặt dì Phùng đã dịu đi, Tân Mộng Kỳ thừa thắng xông lên: "Chỉ cần học kỳ này kết thúc, cháu dẫn dắt lớp đạt hạng nhất hai lần thi, học kỳ sau cháu sẽ không làm nữa, mọi người cũng không phát hiện ra được đúng không?!"

"Thôi được." Chủ nhiệm Phùng bất lực lắc đầu: "Lần cuối cùng đấy nhé!"

"Đồng chí Tô Nhân, cô xem, đợt này in bốn mươi bản, không có vấn đề gì cả."

Tiểu Lương của xưởng in đưa tờ đề thi mới ra lò cho cô.

Tô Nhân nhận lấy xem, quả thực in ấn ngay ngắn, mực rõ ràng, không có vấn đề gì: "Các anh vất vả rồi, chỉ là vấn đề này liên quan đến bảo mật kỳ thi, đề thi in xong phải đóng gói niêm phong ngay, đừng để người khác đụng vào."

"Ừ, Tùng Linh, em đi đâu thế?"

"Em đi lấy hộ chủ nhiệm Vương tập tài liệu in ấn, sắp Tết rồi, phải dán ở khắp nơi trong khu gia thuộc."

"Kế hoạch Tết à?" Tô Nhân nhớ lại, dạo trước mấy vị chủ nhiệm đã họp bàn về phúc lợi Tết cho khu gia thuộc.

Loading...