Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mỹ Nhân Yêu Kiều Trong Niên Đại - Chương 274

Cập nhật lúc: 2025-01-01 21:49:22
Lượt xem: 44

“Đúng vậy, còn khoảng nửa tiếng nữa.” Tô Nhân phóng hạ bút, kéo suy nghĩ trở lại công việc, chỉnh sửa lại bản thảo của mình để chuẩn bị đưa phóng viên nhật báo đi tham quan lớp xóa mù chữ.

Phóng viên nhật báo Bắc Kinh, Tưởng Vy, gần bốn mươi tuổi nhưng trông rất tươi tắn, nhìn nhiều nhất chỉ ngoài ba mươi, để kiểu tóc ngắn ngang vai đang thịnh hành, ánh mắt sáng ngời, gặp Tô Nhân liền cười sảng khoái.

TBC

“Chị Tưởng, em là Tô Nhân, phụ trách đưa chị đi quay phim phỏng vấn tình hình lớp xóa mù chữ ở khu gia thuộc quân khu.”

Tưởng Vy đánh giá nữ đồng chí này, trông thật trẻ trung, cử chỉ thoải mái, gật đầu đi theo cô khắp nơi.

Trên đường đi, Tô Nhân giới thiệu với chị phóng viên về những đóng góp và thành quả của quân khu trong công tác xóa mù chữ mười năm gần đây, sau đó kể về hướng đi mới của công tác xóa mù chữ bắt đầu từ năm ngoái.

“Không ngờ em còn trẻ mà ăn nói lưu loát thế.” Tưởng Vy làm phóng viên đã hai... hai mươi năm, gặp đủ loại người, Tô Nhân kể về những chuyện này rất mạch lạc, từ tốn, khiến cô ta có chút khen ngợi.

Tô Nhân cười ngại ngùng: “Có lẽ là do học nhiều quá, không biết nói cũng thành biết nói rồi.”

Hai người trò chuyện rất vui vẻ, Tưởng Vy cầm máy ảnh chụp ảnh dọc đường, chuẩn bị cho những bức ảnh cần đăng báo khi đó, lại ngẫu nhiên phỏng vấn một vài quân nhân trong lớp xóa mù chữ, ghi chép lại không ít tư liệu.

Giờ ăn trưa, Tô Nhân dẫn cô ta đi trải nghiệm nhà ăn của nhà máy, mỗi người lấy hai món ăn, ăn kèm với cơm trắng rất ngon.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-274.html.]

Trên bàn ăn không nói chuyện công việc, Tô Nhân lại nghe cô ta kể về kinh nghiệm làm việc trước đây, Tô Nhân cả đời chỉ ở ba thành phố, quê nhà, Bắc Kinh và tỉnh ở Đông Bắc, còn Tưởng Vy thì khác.

“Tôi gần như đã đi khắp Trung Quốc rồi. Còn lên tiền tuyến chiến đấu vài lần, trước đây làm phóng viên chiến trường mới nguy hiểm, ở bệnh viện dã chiến lại thấy quá nhiều cảnh sinh ly tử biệt, không ít quân nhân thậm chí không kịp để lại lời trăn trối cho gia đình đã ra đi. Ôi... còn có những người đi làm nằm vùng hy sinh, không thể trở về... Đúng rồi, tôi cũng bị thương, cánh tay trúng đạn, bây giờ vẫn còn sẹo đây…”

Tưởng Vy kể đến đây, xắn tay áo lên cho Tô Nhân xem nhưng lại mang theo vài phần tự hào: “Có điều đã để lại cho tôi một huân chương quân công.”

Tô Nhân nghe Tưởng Vy kể về những sự việc đã phỏng vấn ở khắp nơi trước đây, kinh ngạc vì bên ngoài còn có thế giới vừa tươi đẹp vừa kinh hoàng hoặc tàn khốc như vậy, khi nhìn lại Tưởng Vy, trong mắt càng tràn đầy sự kính trọng và ngưỡng mộ.

Nếu có cơ hội, cô cũng muốn được mở rộng tầm mắt hơn.

Ăn trưa xong, Tưởng Vy lại phỏng vấn Khâu Nhã Cầm phụ trách công tác xóa mù chữ và chủ nhiệm của nhà máy là Tiền Tĩnh Phương, cuối cùng chụp ảnh, lúc này mới hài lòng rời đi.

Khâu Nhã Cầm bận rộn xong công việc, khi nhìn thấy Tô Nhân, trong lòng lại đau nhói, lẩm bẩm tự nói: “Một cô gái tốt như vậy sao lại bị Tiền Tĩnh Phương cướp mất làm con dâu chứ…!”

=

Tiền Tĩnh Phương không quan tâm đến chuyện này của Khâu Nhã Cầm, dù trong mắt bà ta không cam lòng cũng không có cách nào, con trai mình và Nhân Nhân đã hẹn hò rồi, muốn trách thì chỉ có thể trách con trai người đó không đủ bản lĩnh!

Loading...