Mỹ Nhân Yêu Kiều Trong Niên Đại - Chương 315
Cập nhật lúc: 2025-01-02 22:21:10
Lượt xem: 66
Cố Thừa An giả vờ không nghe thấy, đùa chứ, ở ngoài bị băng đỏ giám sát, ở nhà bị mẹ ruột giám sát, ở đây nắm tay thì sao!
Những người khác không có đối tượng không phải lỗi của anh, tại họ không có bản lĩnh.
Đánh ba vòng, Cố Thừa An để Tô Nhân lên, còn mình lui về tuyến hai: “Em thử xem, chơi thế nào cũng được, thua thì anh chạy.”
Tô Nhân cũng tò mò, đổi chỗ với anh.
Hồ Lập Bân buông lời hung dữ: “Này đại ca, đừng trách chúng tôi, đánh không lại anh, chúng tôi còn đánh không lại đồng chí Tô Nhân mới vào nghề sao?”
Tân binh Tô Nhân: ... Run rẩy.
Tuy nhiên, hôm nay Hồ Lập Bân đã nếm trải thế nào là sự việc không như ý muốn, mấy lão làng như họ bị một tân binh g.i.ế.c tơi bời, thua đến không còn mặt mũi.
TBC
“Không phải chứ, cô thực sự là lần đầu chơi à?”
Hồ Lập Bân không tin, ngay cả Hàn Khánh Văn bọn họ cũng nghi ngờ, điều này quá đáng sợ.
Tô Nhân gật đầu: “Là lần đầu chơi nhưng tôi thấy có vẻ khá đơn giản.”
Mấy người: “...”
“Tôi chỉ là vận may không tốt, vừa hay trên tay chỉ có một quân 8, nếu anh chậm một bước, không ra quân 7 đó thì tôi đã thắng rồi.” Hồ Lập Bân than thở số phận.
Nhưng Tô Nhân lại nhàn nhạt nói: “Sẽ không đâu, tôi nhớ những quân bài anh đã ra, biết ba quân bài cuối cùng anh còn lại lúc đó là gì, chắc chắn anh sẽ không giữ quân 7 trong tay.”
Hà Tùng Bình kinh ngạc: “Cô không thể nhớ hết những quân bài chúng tôi đã ra chứ?”
Tô Nhân gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-315.html.]
Mấy người, c.h.ế.t đứng!
Cố Thừa An cũng chính là cao thủ nhớ bài, những quân bài người khác đã ra anh cơ bản đều nhớ được, cũng có thể tính ra được mấy quân bài còn lại trên tay, chơi như vậy thì đương nhiên lợi hại.
Hồ Lập Bân muốn ngã quỵ, hai vợ chồng này bắt nạt người quá đáng!
Cố Thừa An ở một bên cười ngặt nghẽo, giám sát mấy anh em đi chạy vòng, chạy đủ một cây số mới dừng lại.
Chạy xong trở về, Hồ Lập Bân than thở: “Tôi thề, sau này tuyệt đối không chơi bài với người học giỏi, gian lận quá!”
Hành trình chơi bài của tân binh Tô Nhân vừa mới bắt đầu đã tuyên bố kết thúc.
Nghe tiếng than thở của Hồ Lập Bân, Tô Nhân cong mắt thành hình trăng lưỡi liềm, cùng Cố Thừa An về nhà.
Chơi được hai tiếng, mọi người ai về nhà nấy.
Hồ Lập Bân vừa chạy một cây số, người đầy mồ hôi, ngay cả tóc cũng đọng những giọt mồ hôi, Lý Niệm Quân cùng đường với anh ta chê bai tránh xa một chút.
“Này, Lý Niệm Quân, cô có ý gì thế? Chê tôi à? Cô tránh xa tôi làm gì?”
Lý Niệm Quân không hề che giấu sự chê bai của mình: “Toàn mùi mồ hôi, đương nhiên tôi phải tránh xa rồi!”
Hồ Lập Bân: “...”
Không cần phải thẳng thắn như vậy chứ!
Về đến nhà, Lý Niệm Quân vừa vào cửa đã thấy Tôn Nhược Nghi nghỉ hè về nhà đang ngồi xem tivi với bố mình, thỉnh thoảng còn kể chuyện học đại học.
“Niệm Quân về rồi à?” Lý Hồng Binh thấy con gái, giơ tay chào cô gái: “Đi chơi với Tiểu Hồ bọn chúng à?”
Tôn Nhược Nghi giành nói: “Bố, bố phải lo cho chị Niệm Quân đi, chị ấy không học đại học, hảo không dễ dàng tìm được một đối tượng tốt, con nghe nói Lưu Quảng Minh bây giờ đang yêu con gái của một tiểu đoàn trưởng dưới quyền bố anh ta, thế này không phải để người ta cười cho à... Người ta coi trọng một cô gái nhà quê còn không coi trọng chị Niệm Quân...”