Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mỹ Nhân Yêu Kiều Trong Niên Đại - Chương 331

Cập nhật lúc: 2025-01-02 22:22:01
Lượt xem: 28

Bác sĩ Giản hiện tại thuê một căn nhà nhỏ tồi tàn, ngôi nhà là do người của cục vệ sinh môi trường giới thiệu cho thuê, ông vẫn không về nhà cũ, dạo trước vợ chồng đứa cháu trai cũng tìm đến, vẫn bị ông đuổi về.

Nhưng lần này, Cố Thừa An có chuẩn bị, anh lấy một bộ cờ tướng ra, bày trên chiếc bàn đá ở giữa sân nhỏ nơi bác sĩ Giản thuê nhà, bắt đầu chơi cờ với Cố Thừa Huệ.

Tô Nhân không biết chơi cờ tướng nên đứng bên cạnh xem, nhìn con cờ thối của Cố Thừa Huệ bị g.i.ế.c không còn mảnh giáp, ván này đến ván khác, cô bé tức tối: “Đánh lại!”

Ba người không đến gần nịnh nọt, bác sĩ Giản lại liên tục ngó nghiêng, lúc rửa bát trong sân còn nhìn chằm chằm vào bàn cờ...

Khi thấy Cố Thừa Huệ sắp đi một nước cờ thối, quả thực không nhịn được nữa, vội vàng chạy đến: “Đừng đi xe!”

Cố Thừa Huệ và anh họ nhìn nhau, lại nháy mắt với Tô Nhân, lập tức cầu cứu bác sĩ Giản, đáng thương nói: “Bác sĩ Giản, bác biết chơi cờ tướng không? Cháu bị anh tư bắt nạt thảm quá!”

TBC

“Tránh ra!” Bác sĩ Giản vốn lạnh lùng vô tình, không thích để ý đến những người này, lần đầu tiên kích động: “Để tôi xử lý cậu ta.”

Đợi người trên bàn thay đổi, Cố Thừa An cũng hiếm khi nghiêm túc, ngồi thẳng người, nghiêm trận chờ địch.

Giản Tùng Nhân là cao thủ chơi cờ tướng, từ nhỏ đã theo ông ngoại học hai chiêu, sau này cũng kế thừa y bát gia tộc, ngoài việc chữa bệnh cứu người, sở thích duy nhất chính là chơi cờ tướng.

Hôm nay ông thực sự không chịu nổi Cố Thừa Huệ là kẻ chơi cờ tệ hại này mới nhịn không được ra tay, đợi đến lúc đối đầu trực diện với Cố Thừa An, lại giật mình.

Người này đúng là có chút bản lĩnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-331.html.]

Hai người chơi qua lại mấy hiệp, mỗi bước đều suy nghĩ cẩn thận, khiến Tô Nhân và Cố Thừa Huệ cũng căng thẳng theo.

Không giống như trước đó Cố Thừa An và Cố Thừa Huệ nhanh chóng phân thắng bại, hai người này như kỳ phùng địch thủ, mãi đến ba mươi phút sau mới phân cao thấp.

Cố Thừa An kém một nước cờ, thua.

“Bác sĩ Giản, bác lợi hại quá. Tôi xin thua.” Cờ tướng của Cố Thừa An là học từ ông nội, trong số những người cùng thế hệ không có đối thủ, ngay cả khi đấu với một số kỳ thủ cờ tướng lão luyện cũng không hề kém cạnh.

Hôm nay đúng là gặp đối thủ rồi.

Bác sĩ Giản lần đầu chủ động để ý đến anh, nhìn Cố Thừa An với ánh mắt mang theo vài phần khen ngợi: “Cậu có chút bản lĩnh. Đấu thêm một ván nữa!”

Hiếm khi gặp được bạn chơi cờ tướng tốt, bác sĩ Giản như gặp được tri kỷ, nhiệt tình hiếm thấy, không dễ dàng để Cố Thừa An rời đi, chơi với anh những bốn tiếng đồng hồ.

Đợi đến khi trời tối dần, xung quanh nhà hàng xóm khói bếp bốc lên nghi ngút, mùi thức ăn bay ra, Cố Thừa An vừa định đứng dậy cáo từ thì nghe bác sĩ Giản nói.

“Ba người ăn cơm rồi hãy đi.”

Ba người: “...”

Thật vinh hạnh!

Ăn tối xong ở nhà bác sĩ Giản rồi rời đi, Tô Nhân và Cố Thừa An đưa Thừa Huệ về nhà máy cán thép trước, sau đó thong thả đi bộ về khu nhà tập thể.

Loading...