Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mỹ Nhân Yêu Kiều Trong Niên Đại - Chương 394

Cập nhật lúc: 2025-01-02 22:24:28
Lượt xem: 18

Một nhóm người vừa nói vừa cười, nhắc đến chuyện vào đại học, công việc, thời gian trôi nhanh như thoi đưa, chỉ chớp mắt đã sắp đến lúc chia tay.

“Đến lúc đó mấy người đỗ đại học thì lâu lắm mới gặp lại được, viện của chúng ta sẽ vắng vẻ đi nhiều.”

Ngô Đạt buồn bã dưới bầu trời đầy sao, người anh em tốt Hàn Khánh Văn đến lúc đó một học kỳ có thể gặp được mấy lần? Còn Lý Niệm Quân, Tô Nhân và những đồng chí nữ khác, đều phải đi xa.

Hàn Khánh Văn nhìn anh chàng cao to đang buồn bã, vỗ vỗ vào tấm lưng rộng của anh ta: “Lại không phải đi lính đánh giặc, như vậy mới có thể mấy năm không gặp được nhau, bình thường nghỉ học anh có thể về, tệ nhất cũng là một học kỳ có thể gặp nhau một lần. Mấy người cũng có thể đến trường thăm anh!”

“Được! Đến lúc đó anh phải bảo vệ chúng tôi!” Hồ Lập Bân cả đời này chưa từng vào đại học, đặc biệt là đại học danh tiếng, anh ta quay đầu nhìn Lý Niệm Quân: “Đến lúc đó chúng tôi đến trường đại học B, cô sẽ không nể mặt mà không chào hỏi chút nào chứ?”

Lý Niệm Quân nhịn cười, mí mắt khẽ nhếch nhìn anh: “Tất nhiên là phải nể mặt rồi, thông báo cho phòng bảo vệ của trường đuổi anh ra ngoài ha ha ha... á!”

“Lý Niệm Quân!” Hồ Lập Bân tức quá, tình bạn cách mạng gì chứ, người này đúng là đáng đánh, vừa nói vừa cúi xuống nhặt một cục tuyết tùy tiện vo vài cái định ném vào áo bông của cô ta.

Lý Niệm Quân đã có phòng bị từ trước, vừa cười lớn vừa chạy về nhà, thấy Hồ Lập Bân không đuổi theo, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-394.html.]

TBC

Vừa chạy kịch liệt xong, mệt đến nỗi thở không ra hơi, Lý Niệm Quân vừa điều hòa hơi thở vừa chậm rãi đi về nhà, trong phòng khách bố đang xem tivi với Phó Hải Cầm, cô chào rồi lên lầu nhưng lại bị Tôn Nhược Nghi đang cắm đầu đi lại ở hành lang trước cửa phòng mình đ.â.m mạnh.

“Ái chà, cô làm gì vậy, Tôn Nhược Nghi! Đi đường không có mắt à?”

Tôn Nhược Nghi trước giờ vẫn hay cãi nhau với Lý Niệm Quân, nhưng lần này lại ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái thật nhanh, không nói gì, chạy biến đi.

Nhìn biểu cảm đó, còn có vẻ hoảng hốt nữa.

Lý Niệm Quân quay người nhìn bóng lưng vội vã rời đi của cô ta, không hiểu đầu cua tai nheo gì.

Cô ấy đang vui vẻ nên không chấp nhặt với cô ta, chỉ đi thẳng về phòng.

Nhưng đến cửa phòng mới thấy, cánh cửa mà cô ấy đã đóng chặt khi ra ngoài giờ chỉ khép hờ, Lý Niệm Quân cau mày, hành vi tự tiện vào phòng của người khác khiến cô ấy không thoải mái.

Đợi đẩy cửa vào phòng kiểm tra một lượt, ga giường chăn gối, bàn ghế trong phòng đều giống hệt như lúc cô ấy rời đi.

Vừa thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống uống nước, Lý Niệm Quân đột nhiên cúi đầu nhìn, kéo ngăn kéo của mình ra, mở cuốn sách Ngữ văn, giấy báo trúng tuyển ban đầu kẹp trong đó đã không thấy đâu.

Loading...